xi

602 89 3
                                        

Mối quan hệ giữa anh và cậu cứ thế lớn dần theo thời gian, tình cảm từng chút chồng chất một, sâu đậm dần biết bao. Chỉ thoáng chốc một năm đã trôi qua, mùa xuân lại đến, anh đào lại rơi. Mỗi ngày tại khung giờ quen thuộc, cho đến khi chẳng còn ai trong trường học thì Daniel sẽ đến nơi dưới gốc cây anh đào ấy để gặp người con trai yêu thương của mình.

Một ngày có 24 giờ, trong đó 4 giờ tôi có thể gặp em.

Khoảng thời gian bên nhau ngắn ngủi như thế, mỗi ngày trôi qua chỉ quay đi quẩn lại tại nơi đây. Nhưng đối với Daniel, bất cứ khi nào anh luôn cảm thấy thoả mãn và trân trọng từng giây phút hiếm có này.

Tiết xuân mát mẻ, trời trong xanh không gợn bóng mây. Daniel trên tay cầm một lọ sữa dâu, mỉm cười dịu dàng khi ngày càng bước đến gần cậu. Lúc nhận ra đối phương đang đứng đối diện với mình từ bao giờ, Jihoon mừng rỡ cười đáp lại, hai khoé mắt cong thành một đường, nụ cười rạng rỡ như ánh dương dịu dàng của mùa xuân.

Anh đưa cậu lọ sữa dâu và được cậu nhận lấy, Jihoon xích người sang một bên để Daniel có thể ngồi cạnh mình. Anh dõi theo từng nét mặt đáng yêu của người kia khi uống sữa, hai phiến má hồng hồng của cậu mà không khỏi bật cười. Vẫn như mọi khi, Jihoon sẽ quay đầu sang chớp mắt nhìn và hỏi hang về việc học của anh trên lớp:

"Hôm nay thế nào ạ?"

"Vẫn vậy, vẫn tẻ nhạt như ngày nào."

Daniel nói và ngẩn ngơ ngắm nhìn mọi cảnh vật xung quanh khung viên trường học, bàn tay theo thói quen nắm lấy tay cậu, mười ngón ôm trọn không muốn xa rời.

Jihoon thích thú tựa đầu trên vai anh, dụi dụi vào lớp áo len ấm áp như một chú cún nhỏ, nghịch ngợm hai bàn tay của hai người đang nắm chặt lấy nhau. Cậu cười hì hì và trêu chọc nói tiếp:

"Anh cứ ghét Busan mãi vậy sao? Anh định bỏ em mà trở về Canada à?"

Khi câu hỏi được cất lên, nhịp đập trong tim anh bỗng khựng lại, ánh nhìn ngây ngốc đặt lên con người cậu. Daniel trầm lặng không đáp, từng ngón tay khẽ luồn qua sợi tóc xám khói mềm mại của Jihoon, tự hỏi sao con người này lại có thể nhuộm một quả tóc kì quặc như thế.

Sau khi nhận được sự yên lặng từ đối phương, Jihoon khó hiểu ngước lên nhìn rồi vô tình chạm mắt với anh. Hai người vẫn luôn như thế, lần đầu gặp gỡ đều say đắm trước ánh nhìn của đối phương, giờ đây ở bên nhau rồi, tình huống như này xảy ra cũng không hẳn là ít. Daniel nhìn sâu vào con mắt thanh khiết như làn nước mùa thu của cậu, nơi chứa đựng một vẻ đẹp vĩnh hằng của cuộc sống. Anh mỉm cười, xoa xoa đầu cậu rồi ôn nhu hỏi:

"Em không định nhuộm tóc lại thành màu tối sao?"

Jihoon nhướng mày, đưa tay sờ vài sợi tóc xám khói trên đỉnh đầu của mình, thản nhiên đáp lại:

"Em đâu có nhuộm?"

Đôi đồng tử của Daniel thu hẹp lại, nhìn với ánh mắt nghi ngờ nhưng vẫn im lặng để chờ đợi câu nói tiếp theo từ cậu. Jihoon trầm ngâm suy nghĩ trong vào giây rồi từ từ giải thích:

||NielWink|| 桜Where stories live. Discover now