chương 69 " Sẽ có ngày ta tìm ngươi báo thù "

466 11 0
                                    


Bị hơi thở xa lạ tập kích, trong lòng Mạch Trục Vân dâng lên một thứ sợ hãi khó định nghĩa được, lần này thật sự cứu không ai cứu được nàng nữa rồi.

Nàng hối hận, quả nhiên chỉ có Phong mới là người hiểu Sở Lâm Uyên nhất, lẽ ra nàng không nên để cho Tề Cần rời đi, nhưng nếu Tề Cần không đi, hắn cũng sẽ giống nàng, trúng độc......

Cố gắng để cho những giọt lệ khuất nhục rơi xuống, nhưng đáng thương thay, nàng vẫn không đổi lại sự "thương hoa tiếc ngọc" của hắn.

Đối với nàng mà nói, Sở Lâm Uyên không hề có chút tình yêu nào với nàng, chỉ tồn tại những hành động khiêu khích đầy ác ý, bàn tay to lớn, thô ráp của hắn ghê tởm chạm nhẹ lên má nàng, từng chút một từng chút một di chuyển xuống

Mỗi một cái động chạm của hắn lại khiến cho nàng dâng lên một thứ cảm giác kinh tởm, nhưng miệng nàng đang bị khống chế, dù có muốn phỉ nhổ vào mặt hắn cũng không thể.


Đai thắt lưng đã thấm đẫm đầy máu tươi, hơn nữa lại có xu thế lan rộng ra.

"Cơ thể nàng không tệ a!" 

Giờ phút này, hắn hoàn toàn chẳng khác gì một tên du côn vô lại.


Mạch Trục Vân cắn chặt răng, âm thầm thề, nếu hắn dám chạm vào người nàng, dù chỉ một chút, không báo được thù này, nàng nhất quyết không làm người!

Áo choàng ngoài trên người bị hắn cởi ra, trên vai chợt lạnh, nàng từ từ nhắm hai mắt, thầm mong bản thân mình có thể ngất đi, như vậy, nàng sẽ không tỉnh táo để thừa nhận một màn sỉ nhục trước mắt. 

Có điều, hắn nào dễ dàng để nàng có cơ hội làm thế.


Hắn nhẹ nhàng lấy tay vuốt ve thân thể nàng, chậm rãi cảm nhận xúc cảm mềm mịn và sự run rẩy vì sợ hãi của nàng.

"Mạch Trục Vân, đốt cháy Dưỡng Tâm điện của trẫm, nàng có từng nghĩ tới chuyện, sẽ có một ngày, nàng sẽ ở tại chính nơi đây bị trẫm lâm hạnh?" 

Hắn đột nhiên ngừng lại, nhìn một vòng tẩm cung kim bích huy hoàng, lúc ấy nơi của hắn bị nàng thiêu cháy đổ nát một cách thê lương, bây giờ đã sửa chữa lại hoàn hảo.


"Có lẽ, Phong cũng không có ngờ rằng, nữ nhân của hắn, sẽ có một ngày lại ở chỗ này, nằm dưới thân trẫm!"

Hắn còn nhớ rõ, ngày ở đại điện, khi Sở Tùy Phong buộc hắn tứ hôn, giọng điệu cao ngạo, mạnh miệng nói: 

Dưỡng Tâm điện, hắn sẽ bồi thường!


Mạch Trục Vân không ngừng nhắm chặt mắt, cố gắng làm như không nhìn thấy bộ mặt ghê tởm của hắn, hắn bị chuyện đại hôn của Phong với nàng mà hóa điên rồi, đã không còn tính người nữa rồi.

Thấy nàng không thèm để ý đến hắn, Sở Lâm Uyên cười nhạt, nhanh tay xé rách bộ áo mỏng tan bên trong, lộ ra một mảnh xuân sắc.

Nhưng mà, đúng lúc này, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng khóc của một tiểu hài tử:

"Mẫu hậu, người đừng tức giận có được không?! 

Mẫu hậu, đợi nhi thần, mẫu hậu......"


Sở Lâm Uyên cả kinh:

"Lạc nhi!"


Nhận ra cách xưng hô của thằng bé vừa rồi với người nào đó, là "Mẫu hậu", hắn lập tức rời khỏi người Mạch Trục Vân, cuống quít cầm lấy áo khoác, vừa đi vừa mặc. Cảnh cáo nhìn nàng:

[ Hoàn ] Lãnh Vương Sủng Tặc PhiWhere stories live. Discover now