Chương 10: Một cái cảm giác gì đó... giống như là yêu!

1K 57 27
                                    

Syaoran bế Sakura đi thẳng vào trong biệt thự dưới chục cặp mắt ngạc nhiên của người hầu. Nào giờ cậu chủ không bao giờ gần nữ sắc, bây giờ lại bế về một cô gái vô cùng xinh đẹp có phải là lạ đời quá không?

Bác sĩ Kim có mặt ngay sau đó, đóng cửa lại, đo khám cẩn thận cho Sakura. Syaoran ở bên ngoài đi qua đi lại mà lòng không yên. Hy vọng bảo bối của anh không bị gì.

Lát sau bác sĩ Kim đi ra, tay cầm theo áo sơ mi của anh lúc nãy. Syaoran nhíu mày hỏi:" Cái áo này rõ ràng là tôi mặc cho Sakura, sao cô lại cầm?"

Bác sĩ Kim là một bác sĩ trẻ trung cá tính, tóc nhuộm màu hồng cá tính ở đuôi, mặc áo blouse ở ngoài nhưng bên trong không mặc đồ như bác sĩ thường mà mặc áo sọc quần đùi. Cô lắc lắc cái áo lên trước mặt Syaoran ngạc nhiên:"Phải cởi ra cho người khô rồi tôi mới khám được chứ? Bộ anh tính để cô ấy ướt thế à? Anh nghĩ tôi ham cái áo sơ mi này lắm chắc?"

Phải nói bác sĩ Kim không kiêng nể gì ai, mặc gì đối với Syaoran nói thế nhưng cũng có ít nhiều kính trọng, thấy Syaoran hỏi vậy được một phen mở rộng tầm mắt.

"À à, vậy cô ấy sao rồi?" Syaoran

"Sốt cao, người ngấm nước mưa lâu, có thể mê sảng hay có vài hành động quá khích, nguy hiểm. Quá khứ chắc có gì đó đau lòng nên nảy sinh bản năng tự vệ sau khi tỉnh dậy, triệu chứng hoảng loạn, nói năng một mình,... Anh nên để cô ấy cách ly khỏi mấy cái khẩu súng hay bom mìn của anh!" Bác sĩ Kim quăng thẳng cái áo trả Syaoran rồi đi xuống nhà dưới:"Tôi uống trà, chút nữa xong xuôi tôi lên kiểm tra lại."

Bác sĩ Kim là bác sĩ riêng của mẹ anh nên anh mới gọi tới, con nuôi của mẹ anh đấy! Xứng tuổi đàn chị nên Syaoran chưa kề súng vào đầu Kim Yuri thôi, người khác chắc nát xương từ khi mở miệng nói câu 'bộ anh nghĩ tôi ham cái áo sơ mi này lắm chắc?' rồi.

Syaoran vặn nắm cửa vào xem bảo bối thế nào, thấy cô đang ngủ, điều hòa được bật lên chế độ sưởi ấm, trên người trừ đồ trong ra thì bên ngoài chỉ có tấm chăn mỏng.

Syaoran bước tới kéo chăn lên cho Sakura, rồi ngồi xuống bên cạnh cô, tiện tay vuốt mái tóc nâu trà.

Cô không biết là anh yêu cô nhiều thế nào đâu, cô luôn bài xích anh nên lâu lâu anh có vài tuyên ngôn bá đạo ép buộc cô thôi. Kể lại cũng hơi quá đáng. Nhớ lại lời mẹ Syaoran nói khi anh lên 17 tuổi, bây giờ Syaoran còn nhớ:

'Khi yêu nhau, con người ta không nên ôm quá chặt, ràng buộc nhau quá nhiều. Cả hai cần một khoảng không gian để hít thở. Đã yêu nhau thì nên nhẫn nhịn, không nên vì chút ích kỉ của bản thân mà dằn vặt chính bản thân mình. Phụ nữ thường rất yếu đuối, bề ngoài càng lãnh đạm, lạnh lùng bao nhiêu thì bên trong càng dễ vỡ bấy nhiêu.'

'Đã hưởng thụ được sắc đẹp khi hoa nở thì phải chấp nhận sự tàn nhẫn khi hoa tàn. Không gì là trường tồn mãi với thời gian, tất cả đều được bào mòn theo năm tháng, lòng người cũng vậy. Rất dễ đổi thay song cũng rất dễ rung động. Ta phải biết khi nào là mềm mỏng, khi nào là cứng rắn giữ để giữ được người phụ nữ mình yêu luôn bên mình mãi.'

' Không yêu ai, mình nên nói thẳng ngay từ đầu, đừng vì bản lĩnh đàn ông không nỡ làm phụ nữ tổn thương mà dùng dằng, dần dà họ sẽ ảo tưởng mình là người xoay chuyển trái tim người đàn ông đó, để rồi khi dứt ra, sự thật lại tàn nhẫn hơn nhiều. Mà một khi có cảm tình, đừng giữ trong mình quá lâu, ta nên nói ra để biến họ thành của mình mãi, nếu không, cho đến một này người mình yêu vuột mất, thất vọng, đau đớn bao nhiêu cũng không bằng sự hối hận, tan nát trong lòng bấy nhiêu.'

[ Longfic/ SyaSak] ( Tạm Drop ) Sakura Kinomoto, Em là của tôi!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ