Chương 7: Kim Ngọc Chi

28 4 0
                                    

"Lâm Động ca, thật xin lỗi a, muội sau này sẽ không bao giờ... lén đi hái thuốc nữa..." Khi hai người đang đi trên sơn đạo trở về nhà, Thanh Đàn kéo kéo chéo áo của Lâm Động, đáng thương nói. "Không có việc gì, chờ sau này huynh trở nên mạnh mẽ rồi, sẽ không để ai dám khi dễ muội." Lâm Động vốn cũng không có gì tức giận, cũng liền không trách cứ nàng điều gì. "Muội cũng muốn tu luyện." Thanh Đàn hếch hếch cái mũi thon, đột nhiên nói. "Muội không phải nói sợ tu luyện sẽ làm cho người tu luyện trở nên xấu xí sao? Lâm Động nói. "Đâu có, huynh nhìn Lâm Hà tỷ không phải là xinh đẹp như vậy sao, muội nếu như có thể được giống như tỷ ấy, Lâm Hoành kia cũng không dám khi dễ Lâm Động ca rồi." Thanh Đàn thè chiếc lưỡi phấn hồng, dáng điệu thật khả ái nói. Lâm Động ánh mắt có chút tiếu ý, ngón tay gõ lên cái trán bóng loáng của Thanh Đàn, nói: "Sau khi trở về đừng có nói chuyện ngày hôm nay đó, có biết không?" Nha..." Thanh Đàn nhíu lại khuôn mặt nhỏ nhắn, thanh âm kéo dài quanh quẩn ở trên sơn đạo. Tuy nói Lâm Động cùng Thanh Đàn đều chưa từng nói đến chuyện lúc xế chiều, bất quá chuyện này hiển nhiên cũng không thể giấu diếm được bao lâu. "Lúc xế chiều ngươi lại cùng huynh đệ Lâm Sơn đánh nhau hả?" Lúc cơm tối, Lâm Khiếu đặt chén đũa trong tay xuống, thản nhiên nói. Nghe được lời này, Thanh Đàn ở bên cạnh thân thể nhất thời căng thẳng lên, Liễu Nghiên ở một bên cũng bất đắc dĩ lắc đầu, giận dữ nhìn hai người một cái. "Cha, chuyện không liên quan đến Lâm Động ca, là ta..." Thanh Đàn e sợ nói. Lâm Khiếu liếc hai người một cái, trên khuôn mặt không có quá lớn ba động, ánh mắt của hắn chẳng qua nhìn chằm chằm Lâm Động, nói: "Nghe nói, ngươi đã đánh bại Lâm Sơn?" Lâm Động ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng cười gật đầu, trong mắt không có gì ba động, vẫn là một bộ băng lãnh bộ dáng.


"Đưa tay cho ta xem." Nhìn thấy Lâm Động gật đầu, Lâm Khiếu trong mắt nhất thời nổi lên vẻ ba động, hắn vươn thủ chưởng to lớn ra, trực tiếp cầm lấy cánh tay của Lâm Động, nhẹ nhàng điểm một cái, trên khuôn mặt bình thản rốt cục thì hiện lên một tia vui mừng khó có thể che dấu: "Thối Thể đệ tứ trọng rồi sao?" "Ha ha, tốt! Nhận được xác nhận từ Lâm Động, Lâm Khiếu rốt cục thì cười lớn thành tiếng, trong tiếng cười đầy rẫy vẻ vui mừng cùng thích ý. Nhìn thấy Lâm Khiếu cười vui vẻ như thế, trong lòng Lâm Động ít nhiều là vui vẻ, chính là hắn cũng chỉ mân lên khóe miệng, không chút thay đổi nhìn phụ thân hắn. Liễu Nghiên ở một bên, nhìn thấy Lâm Khiếu đang cười sung sướng, cũng là không khỏi hé miệng cười một tiếng, ánh mắt nhìn Lâm Động đầy sủng ái, trong nội tâm của nàng rõ ràng Lâm Khiếu đối với Lâm Động dốc vào tâm huyết lớn đến cỡ nào, hắn cho là năm đó, hắn làm cho Lâm Gia tổn thất đi một thiên tài, cũng như chôn vùi hi vọng của Lâm Gia, cho nên với tính cách có chút bướng bỉnh của hắn, những năm này hắn vẫn luôn muốn trả lại Lâm Gia một thiên tài, mà hắn chờ đợi nhất chính là một thiên tài - tất nhiên là Lâm Động. "Ngươi tiến vào Đệ Tam Trọng tựa hồ cũng mới chừng có mười ngày thời gian đúng không? Làm sao lại nhanh như vậy?" Ngoài việc vui mừng, Lâm Khiếu đột nhiên có chút nghi ngờ nói, chừng mười ngày thời gian, bắt đầu từ Đệ Tam Trọng đạt tới Đệ Tứ Trọng, tốc độ đó thực sự là quá nhanh, mà Lâm Động cũng không có dựa vào linh dược nào, vì sao tốc độ lại nhanh như vậy? "Con cũng không biết... Từ sau khi ăn Xích Tham lần trước, con cảm giác lúc tu luyện bình thường hiệu quả tựa hồ tốt lên rất nhiều." Nghe Lâm Khiếu hỏi đến vấn đề này, Lâm Động mặt không đổi sắc mà nói dối, bí mật của Thạch Phù, tốt nhất là không nên tùy ý bộc lộ, nếu không, chỉ sợ sẽ có đại họa lâm đầu. "Nga?" Nghe vậy, Lâm Khiếu cũng nhíu nhíu mày, Xích Tham bất quá chỉ là linh dược Nhất phẩm, làm sao có thể có hiệu quả lớn như vậy được? "Chẳng lẽ nguyên nhân là thân thể Động nhi hấp thu đối với linh dược đặc biệt mạnh sao? Ta từng nghe nói qua có một ít người gặp may mắn, mức độ hấp thu của thân thể đối với linh dược so với người thường mạnh hơn mấy lần." Liễu Nghiên ở một bên cười nói. "Ừ, có lẽ là do nguyên nhân này." Lâm Khiếu cũng gật đầu, hắn cũng nghe nói qua chuyện như vậy, bất quá nếu như Lâm Động thật sự có thể chất kỳ dị như loại này mà nói..., vậy tốc độ tu luyện như thế này... cũng tịnh không phải là tự nhiên mà có. "Xem ra trước kia cũng thật sơ sót a, Động nhi nếu thật sự có được thiên phú này, muốn ở Tộc Hội lấy được thành tích tốt, cũng không phải là chuyện không thể nào xảy ra."


Lâm Khiếu vui mừng cười một tiếng, bàn tay thò trong ngực mò mẫm một lát, sau đó lấy ra một cái khăn vải, cẩn thận đem đặt ở trên bàn mở ra, nhất thời một cổ mùi thơm tràn ngập ra, một gốc cây cùng với cành khô màu vàng nhạt xuất hiện ra trong mắt mấy người. Cành khô toàn thân vàng óng ánh, song ở bên trong lớp vàng óng ánh đó, cũng là có thể nhìn thấy được chất lỏng màu xanh biếc nhàn nhạt đang chậm chạp di động, giống như một loại ngọc tủy vậy. "Đây là... Nhị phẩm linh dược - Kim Ngọc Chi?" Nhìn thấy cành khô màu vàng này, Liễu Nghiên nhất thời che miệng kinh hãi nói. "Đây chính là Nhị phẩm linh dược sao?" Lâm Động cũng là tò mò rồi nhìn thoáng qua cành khô màu vàng kia, đào hoa mắt sáng rỡ, vật này mặc dù nhìn như bất phàm, bất quá tựa hồ linh khí ẩn chứa trong đó, như cũ vẫn còn kém chất lỏng thẩm thấu ra ở trong Thạch Phù. "Ha hả, ngày hôm qua đi một chuyến vào trong núi, vận khí không tệ, gặp được vật này, Liễu Nghiên, ngày mai liền đem Kim Ngọc Chi này sắc cho Động nhi uống." Lâm Khiếu cười nói, song không có cười bao lâu, sắc mặt liền hơi tái đi, kịch liệt ho khan hai tiếng. "Cha, ta không cần, cha hay là cầm lấy để chữa thương đi." Thấy thế, Lâm Động bình thản nói. "Không có việc gì, lúc lấy thuốc gặp phải một con súc sinh khó dây dưa nên giao thủ làm động khí huyết mà thôi, không có gì đáng ngại, hơn nữa tổn thương của cha cũng đã nhiều năm như vậy, những thứ linh dược này, cũng đã không có tác dụng quá lớn." Lâm Khiếu khoát tay áo, nói: "Còn có mấy tháng nữa là tới Tộc Hội rồi, trong khoảng thời gian này, ngươi nên tận lực tu luyện đi, chuyện linh dược, cha sẽ nghĩ biện pháp." Nhìn thấy trên khuôn mặt Lâm Khiếu mà thường ngày có chút nghiêm nghị lộ ra nụ cười, ánh mắt Lâm Động có chút đỏ lên, chợt không nói thêm gì nữa, khe khẽ gật đầu, sau đó hắn thì thầm ở trong lòng, lẩm bẩm tự nói: "Cha, yên tâm đi, ta sẽ không để cho ngài thất vọng." "Thời gian không còn sớm nữa, đi nghỉ trước đi, ngày mai còn phải tu luyện." Lâm Khiếu phất phất tay, nói. "Dạ."

Công biến càn khôn-Xuân Nam ĐinhWhere stories live. Discover now