Chương 121 - hết

363 4 0
                                    


  Trinh thám ta phái đến Phùng phủ, trinh thám ta phái đến phường Trường Xuân, trinh thám phái đến mọi xó xỉnh trong thành Lạc Kinh đều không thu được bất kỳ tin tức nào của A Nam. Giống như là A Nam đã biến mất giữa kinh thành rộng lớn này.

Ta nghiêm lệnh tiếp tục theo dõi những nơi này, không hề buông lỏng chút nào. Đồng thời lại cảm thấy chuyện càng ngày càng mong manh.

Thật ra thì, A Nam không phải là loại người dễ bị người khác bắt cóc hay lừa gạt đi. A Nam thông minh, hơn nữa, mặc dù nàng không biết võ công nhưng trên người luôn mang theo một chút thuốc. Lúc nàng không có biểu cảm gì cũng có thể là chuẩn bị xuống tay với kẻ địch.

Người muốn đánh A Nam nhất định phải có năng lực và bản lĩnh cao cường mới được! Ta thấy Phùng Ký không có bản lĩnh này, Lý Dật cũng còn kém xa.

Huống hồ, hôm nay ta đã sắp xếp nhiều người ở cửa trường thi như vậy, tầng tầng phòng vệ, còn có người của Đặng Vân và thế lực của Đặng Hương tham gia. Dưới mắt nhiều người như vậy, kẻ địch rất khó động đến A Nam.

Trong lòng ta gấp gáp, mang theo một chút mong đợi, cuối cùng ta vẫn cảm thấy chính bản thân A Nam có liên quan đến chuyện này.

Trở lại cung, ta chạy thẳng tới cung Trường Tín.

Bởi vì trời mưa, hoa và cây cảnh trong cung Trường Tín đập vào mắt đều là màu xanh um. Hoa cỏ um tùm, muôn hồng nghìn tía, trước mắt đều là vẻ tràn đầy sức sống, không còn là cảnh tượng hoang tàn như giữa mùa đông nữa.

Lòng ta nghi ngờ A Nam bướng bỉnh, trốn giữa đám hoa cỏ, vừa vào cửa liền đưa mắt nhìn khắp xung quanh.

Ra ngoài đón ta là Hồng Anh, thấy là ta thì dường như có chút kỳ quái, nhưng nàng ta vẫn cung kính hành lễ với ta trước.

Ta suy nghĩ một chút mới nói: "Hiền phi đâu?"

"Hiền phi không ra ngoài cùng hoàng thượng sao?" Hồng Anh thuận miệng nói, nói xong thì khuôn mặt biến sắc: "Buổi sáng Hiền phi đã đi ra ngoài, bảo là muốn đi gặp hoàng thượng."

Ta biết từ chỗ cung Trường Tín là không có hy vọng gì. Nhìn qua thì Hồng Anh cũng không biết chuyện.

"Gọi A Qua tới." Ta nói. Thường ngày A Nam ra cửa luôn mang theo A Qua, lúc này chỉ là bởi vì chuyện đặc biệt nên mới không mang theo, nhưng chắc vẫn cho phép A Qua biết một chút.

Sắc mặt Hồng Anh chuyển sang xanh xao, ánh mắt nàng ta nhìn ta đều là sợ hãi, lúc nói tiếp thì giọng đã run lên: "Sáng sớm hôm nay A Qua và Sở tiểu công tử đã cùng nhau trở về phủ công chúa, nói là vì trời mưa, sợ trong phủ công chúa lại bị ngập, cho nên đặc biệt trở về xem một chút."

Ta đã kinh sợ đến không nói nên lời, lúc này những người kia đều không có ở đây, nhìn qua là đã sớm có sắp xếp. A Nam có thể tính trước được thời tiết, ngay cả lấy cớ cũng hợp lý.

Ta không nói lời nào, xông thẳng vào bên trong. Bên trong mọi thứ đều chỉnh tề, phía ngoài màn che là cây đàn, phía trong màn che là giường ngủ. Tất cả đều giống hệt như lúc trước, không hề có dấu vết hỗn loạn. Nhưng ta biết, như thế này chắc chắn là có cái gì đó không đúng. A Nam vốn là người không mang theo vật gì dư thừa, chính nàng cũng không để ý đến điều này. Nàng thà mặc y phục trắng đơn giản chứ không thích những thứ cung trang rườm rà mà ta mua tặng nàng. Thường phục của nàng từng bị ta đốt hết, nhưng sau đó nàng lại âm thầm tự may lại. Nhìn qua những thứ này là không nhìn ra cái gì.

[RE-UP] Cung khuyết - Trịnh Lương TiêuWo Geschichten leben. Entdecke jetzt