Jonghyun và Minki bị phạt đứng ở góc phòng hội đồng trong một tiếng . Minki biết thời gian đó không phải vô dụng . Cô giáo đã gọi cho gia đình Jonghyun và một cuộc trao đổi dài diễn ra . Minki biết ánh mắt của nhiều thầy cô đang nhìn mình . Họ quý Jonghyun nhưng không vui vẻ gì với những học sinh trốn tiết của họ . Trong mắt họ phải chăng cậu là đang lôi kéo Jonghyun làm những điều xấu .
" Các em xem lại bản thân mình đi . " Cô giáo chủ nhiệm cầm tờ giấy kỉ luật trên tay .
" Cô không biết vì lí do gì mà các em trốn học nhưng các em trước giờ đều là học sinh ngoan , cô không muốn các em làm gương xấu cho bạn khác . Nhất là em , Jonghyun , em là lớp trưởng nhưng lại hùa theo bạn . Em nghĩ làm như vậy có xứng với chức vụ và trách nghiệm của em không ? ... " Cô giáo chợt dừng lại vì có chuông điện thoại .
" Mẹ Jonghyun tới rồi , em theo cô . Còn em Choi Minki , qua phòng viết bản kiểm điểm đi . Cô sẽ ra hình phạt cho em sau . "
Minki không ngờ là bị phạt nặng như thế . Và cho dù là sự việc có đúng sai ra sao thì Jonghyun vẫn là người bị phạt nặng hơn . Mẹ cậu ấy lúc nào cũng xuất hiện giống như một hình phạt cao nhất .
Minki bồn chồn , cậu đã viết xong bản kiểm điểm và kí ở đó . Cậu một lần trèo tường đi học muộn , một lần trốn học . Cậu chưa từng nghĩ có ngày mình sẽ giống như mấy học sinh cá biệt và ngồi ở đây như thế này . Minki đứng dậy , cậu đi tìm cô giáo để nộp bản kiểm điểm . Cửa mở , mấy dãy phòng im bặt và lạnh lẽo . Bây giờ đang trong giờ học nên không có học sinh nào . Minki đi một dãy phòng học , phân vân về việc quay trở lại văn phòng . Bỗng cậu nhận ra một cánh cửa mở hờ , lời nói phát ra không nặng không nhẹ . Minki hé mắt vào , Jonghyun cúi đầu xuống dưới những câu nói dường như là trì triết nhưng lại được bọc ngoài bởi thái độ bình tĩnh , nhẹ nhàng của mẹ .
" Con đang bôi tro trát trấu vào mặt gia đình mình đấy à .... Mẹ không hiểu đang có chuyện gì xảy ra nữa . Con học những thói xấu đó ở đâu . Gia đình này nuôi con , cho con ăn học không phải để con bỏ học chơi bời ... Con nói dối mẹ hết lần này đến lần khác mà không cảm thấy hổ thẹn à . Mẹ không nói nhiều nữa , cuối tuần về liệu mà nói chuyện với bố con . "
Những câu chữ cứ ngắt quãng đứt mạch với nhau . Minki không ngờ là vì mình mà Jonghyun bị nói nặng lời như thế . Phút chốc cậu như rơi vào vực thẳm của những suy nghĩ vô định . Là cảm giác có lỗi hay là cảm giác sợ hãi , cậu cũng không thể biết được . Cửa chợt mở trong lúc vô thức , Minki bối rối vì tình huống . Mẹ Jonghyun chỉ nhìn cậu một cái , bà không một thái độ mà quay lưng bước đi . Minki không dám đoán nhiều thứ xa xôi , giống như việc càng tưởng tượng càng nghĩ ra nhiều điều sợ hãi . Cậu chỉ dám bước đến gần Jonghyun một vài bước .
Cậu lúc này không vui , Jonghyun cũng không vui . Sẽ chẳng có lời nói ngọt ngào hay cái gì lãng mạn diễn ra lúc này cả . Ở đây chỉ có hiện thực và hiện thực . Minki biết bố cậu cũng sắp gọi điện tới , chắc cũng sẽ bị mắng nhưng không tới mức như Jonghyun . Cậu có thể giải thích lý do hợp lý được .
" Cậu bị mắng có nhiều không ? Xin lỗi ... " Minki chỉ kẽ lên tiếng . Jonghyun dường như mệt mỏi với mọi thứ , cậu ấy lờ đi và bước ra ngoài cửa . Minki cố ý chạy theo nhưng rồi Jonghyun vẫn là bước nhanh hơn . Jonghyun là lớp trưởng , là người được người khác ngưỡng mộ . Ngay cả tình cảm của cậu ban đầu cũng là bắt nguồn tự sự ngưỡng mộ đó . Minki bất giác dừng chân lại . Đã từ bao giờ cậu tự cảm thấy rằng bản thân đang khiến ánh sáng của Jonghyun lụi tắt . Hôm nay Jonghyun đáng lẽ đã có thể nói lời gì đó với cậu . Nhưng cậu ấy trốn tránh . Cậu ấy nếu tin tưởng thì đáng nhẽ những lời mệt mỏi có thể nói ra với cậu . Cậu có thể an ủi , có thể làm chỗ dựa , cũng có thể nhận hết lỗi về phía mình , làm gì cũng được miễn là cậu ấy vui . Nhưng Jonghyun đã bỏ cậu lại .
VOCÊ ESTÁ LENDO
Some
FanficSomething. Những điều gì đó mơ hồ mà bạn chẳng thể biết được. Muốn ngọt có ngọt, muốn máu chó có máu chó, yên bình và sóng gió luôn ở trong nhau. 😀 Vẫn như truyện trước: mình thích nhận xét lắm nên ai đọc xong có thể cho vài dòng nhận xét nhé! 😊