deici

1.5K 157 4
                                    

Cánh hoa cuối cùng của mùa xuân rơi xuống, là lúc chúng ta bước qua nhau.

///

"Cậu sẽ đi đâu?"

Seulgi đứng cạnh lúc Jisoo xếp từng món đồ một vào thùng. Căn phòng trở nên trống vắng hơn trước. Jisoo vẫn tiếp tục công việc của mình mà chẳng đáp lại Seulgi. Không phải cô không muốn trả lời, mà cô không rõ câu trả lời. Jisoo không biết đây có phải điều đúng đắn không. Nhưng cô thấy mệt mỏi và chán chường. Seoul từng là yêu thương của cô lại trở nên bi thương nặng nề như thế này, khiến cô muốn bỏ chạy.

Kéo một đường băng keo, chiếc hộp cuối cùng cũng được đóng gói xong. Jisoo đừng dậy, nhìn quanh. đây là chỗ cô ở một thời gian dài khi rời khỏi gia đình tự lập, là nơi cô cùng Joohyun vui cười, là nơi Seulgi cùng cô rơi nước mắt, đến lúc này nói lời tạm biệt, tất nhiên sẽ chẳng nỡ chút nào.

Cô đứng ngược nắng, nhìn về Seulgi.

"Tớ cũng không rõ, nhưng có lẽ tớ đang chạy trốn"

"Trốn tránh đến đâu, cuối cùng cũng phải đối diện"

"Phải, nhưng không phải lúc này"

Jisoo cười gượng, quay người về phía cửa sổ nhiều nắng. Cô vẫn chưa quên được sáng hôm Joohyun nói với cô điều tồi tệ đó, trái tim cô tới giờ vẫn chưa thể thả lòng. Chất chồng là tự trách, hối lỗi, nuối tiếc, cảm thương.

"Đó là lựa chọn của người đó, không phải lỗi của cậu"

Những lời đó cô đã nghe rất nhiều, từ Joohyun, từ Seulgi, từ một vài người khác, nhưng chẳng thể khác được.

"Seulgi, tớ chỉ là một người bình thường. Bởi vậy đó là lỗi của tớ"

Seulgi im lặng để Jisoo lần nữa tự vấn lại bản thân. Mọi chuyện xảy tới ngoài những gì Jisoo có thể tưởng tượng đến. Bờ vai mong manh của Jisoo khiến Seulgi rất muốn tiến tới che chở. Hạnh phúc của Seulgi, trong những ngày đã qua hay những ngày tới đây vẫn là Jisoo. Nhưng đó là loại hạnh phúc chỉ có thể nhìn từ xa.

"Kim Jisoo, từ bây giờ trở đi nếu cậu khóc, tớ chẳng thể ở bên cạnh cậu nữa đâu. Nếu cậu lạc đường, tớ cũng chẳng thể tìm thấy cậu nữa. Nếu cậu đau lòng, tớ cũng chẳng thể đau lòng cũng cậu nữa rồi"

Jisoo nhìn Seulgi, gương mặt mờ mịt nhiều nghĩ suy. Trong mối tơ vò này, Seulgi cũng là một người bị tổn thương. Đến lúc này, cậu ấy vẫn ở đây, có chẳng là may mắn cho Jisoo rồi.

"Seulgi, cảm ơn cậu"

"Để tớ tiễn cậu. Tớ chỉ có thể đi cùng cậu một đoạn đường này. Tiếp theo, một mình cậu hãy cố gắng"

__

Joohyun mở toang cửa sổ, thổi bay đám bụi bám trên bệ. Nắng ấm cũng theo đó kéo vào phòng, làm sáng một góc nhà. Đã lâu từ ngày Jennie không còn ở cạnh cô, từ đó Joohyun chăm chỉ ở nhà. Vì cô cho rằng Jennie sẽ ghé ngang và em sẽ buồn lắm nếu ngôi nhà này chỉ toàn hơi lạnh. Joohyun cũng chẳng gặp Jisoo nữa. Mối quan hệ của họ cứ như đứng lại ở đó. Cô đã cố liên lạc nhưng Jisoo vẫn không hồi đáp. Mọi thứ lưng chừng dang dở như đám bụi lãng vãng trong không trung.

blackvelvet | chúng taWhere stories live. Discover now