Chương 2: Mỹ sắc xuất thiếu niên

Start from the beginning
                                    

Thủy tín mĩ sắc xuất thiếu niên." (Edit: ta hổng biết dịch thơ đâu nhá ◤(¬‿¬)◥ )

Nghe xong, đầu óc mọi người trong phòng đều đần thối ra.

"Tiểu Kiều nói cái gì không đầu không đuôi vậy?" Chu phu nhân nhìn về phía Chu Thế An: "Tiểu Kiều của chúng ta sẽ không phải là ngốc luôn rồi chứ?"

Chỉ có Tô phu nhân là hiểu rõ được những lời này của Tiểu Kiều, trong lòng thầm kêu không ổn, Tiểu Kiều nhất định đã nhìn thấy Hạo Nhi .

Tô Tranh lúc này cũng có chút đăm chiêu.

Mọi người đều tự mình suy tư, chỉ thấy Tiểu Kiều ánh mắt đã hoàn hồn lại, thâm tình chân thành, nhu tình vạn chủng đối với không khí trước mặt nói: "Giương mắt nhìn lên, hoa trong biển, đứng cái tú kì nguyệt sắc thân ảnh, có chút đăm chiêu nhìn nhau một đóa xuân hoa, gió nhẹ phất khởi, hồng nhạt hoa nhi nhẹ nhàng đong đưa, hoảng hốt, xinh đẹp, lại tranh không đi kia nguyệt sắc thân ảnh một tia thanh tú, rất khác biệt......" Nói xong khóe môi hai bên chậm rãi kéo lên, treo trên mặt tươi cười nở rộ, hai dòng máu mũi cũng tùy thời chảy xuống. (Edit: mớ! ta nói mẻ mê zai vãi lồng :))) )

Chu phu nhân sợ tới mức la toáng lên: "Ai da! Tiểu Kiều của ta phát ngốc luôn rồi!"

Chu Thế An bên cạnh thấy thế cũng hoảng loạn tay chân.

Đúng lúc này, Tuyết Vân dẫn đại phu đi đến.

Đại phu đã hành nghề y được vài thập niên, lão lang trung liếc mắt một cái liền nhìn ra cái bệnh tới mức xấu hổ này, xem mạch xong mới nói: "Lão gia, phu nhân xin yên tâm, Chu tiểu thư chẳng qua là đi đường xa đến, khiến cơ thể mệt nhọc, xuất hiện ảo giác, chỉ cần nghỉ ngơi mấy ngày liền ổn."

Tô phu nhân cũng tiến tới trấn an: "Đúng đúng, có lẽ Tiểu Kiều được nuông chiều từ bé, lần này theo đi tới Dương Châu ngồi kiệu đến Vạn An, khẳng định là mệt muốn chết rồi, nhớ hồi ta ta còn trẻ đi theo gia đình cũng bị như vậy, cài gì mà huyễn chứng, dược cũng không ăn, chỉ cần nghỉ ngơi mấy ngày liền tốt."

Chu phu nhân nghe xong, bán tín bán nghi, lau nước mắt hỏi: "Lời này thật sao?"

Tô phu nhân nói: "Biểu tẩu ta sao lại lừa ngươi, hãy yên tâm đi."

Đại phu cũng đi theo khuyên vài câu, kê vào đơn chút thuốc bổ để lưu thông khí huyết dưỡng thần, vợ chồng Chu thị lúc này mới yên tâm, thở phào.

Tiểu Kiều cần tĩnh dưỡng, mọi người liền rời khỏi phòng ngủ, chỉ chừa hai nhũ mẫu ở trước giường hầu hạ.

Tô Tranh mời Chu Thế An đi cùng mình tới thư phòng, Tô phu nhân cùng hai vị lão bà liền bồi Chu phu nhân đi phòng khách ngồi.

Lão bà Lý thị nói: "Tiểu Kiều tiểu thư qua tuổi 18, nên tìm gia đình môn đăng hộ đối để gả vào.''

Chu phu nhân nói: "Ai nói không có đây, những người tới cửa cầu hôn cũng muốn đạp nạp cửa Chu gia, nhưng Tiểu Kiều đều chướng mắt những kẻ đó, Thế An cũng đã nói, mặc kệ phú quý hay nghèo hèn, chỉ cần Tiểu Kiều thích, liền tuyển hắn làm con rể, nếu Tiểu Kiều không thích, mặc cho hắn có núi vàng núi bạc đưa đến bao nhiêu cũng sẽ không đem nữ nhi gả cho hắn."

Lão bà Từ thị nói: "Yêu, Tiểu Kiều tính tình nữ nhi gia chánh, tính tình tiểu hài tử, các ngươi làm trưởng bối cũng không thể nuông chìu nàng như vậy, hôn nhân là chuyện chung thân đại sự, không thể xem thường."

Lão bà Lý thị cùng Từ thị đều đứng ở cùng một trận chiến tuyến, lúc này liên tục gật đầu nói: "Nói đúng lắm, người khác không nói, nhưng chỉ riêng nữ nhi được sủng ái của đương kim hoàng thượng Trường Ninh công chúa, ánh mắt cao, hoàng thượng lại dung túng tính tình của nàng. Xem đi, năm nay đã hai mươi còn không có lập gia đình đâu."

"Ai nha." Chu phu nhân cười xua tay: "Đừng có nói vậy, chúng ta chỉ là nữ nhi Tri Phủ gia sao có thể cùng Trường Ninh công chúa đánh đồng, cổ ngữ nói rất đúng 'Hoàng đế nữ nhi không lo gả', Trường Ninh công chúa chính là đến bốn mươi tuổi, thiên hạ còn không biết có bao nhiêu nam nhân tranh nhau cướp, muốn cưới nàng về nhà đây."

Lý thị cũng cười: "Nữ nhi của Hoàng đế không lo gả, nữ nhi Chu gia của các ngươi lại càng không lo gả, Đại Tề quốc chúng ta ai mà không biết Tiểu Kiều tiểu thư là thiên hạ đệ nhất mĩ nữ đâu?"

Nói tới nói lui, cũng chỉ là muốn vuốt mông ngựa.

Chu phu nhân nghe xong trong lòng rất hưởng thụ, nhưng ngoài miệng vẫn như cũ khiêm tốn nói: "Cái gì mà thiên hạ đệ nhất mĩ chứ, thật sự là muốn chiết sát Tiểu Kiều ."

Tô phu nhân nhân trong lòng lo lắng, một mực yên lặng ngồi không nói ra tiếng, cũng may có cái lão mụ tử tiến vào tìm nàng chi tiền, nàng liền đứng lên cười nói: "Hai vị muội muội bồi biểu đệ muội tâm sự, ta còn có việc cần thu xếp, không ở trong bồi các muội được."

Nói xong, Tô phu nhân liền một đường đi vào biệt viện của Tô Hạo, đem lão mụ tử hầu hạ cho Tô Hạo, cùng tiểu nha đầu toàn bộ kêu vào trong viện, thét lớn ra lệnh: "Đều quỳ xuống hết cho ta!"

Tô Hạo ở trong phòng nghe được tiếng mẫu thân, không biết phát sinh chuyện gì, đi ra nói: ''Các nhũ mẫu đều đã lớn tuổi, thân mình không tiện, không thể không quỳ đi.''

Tô phu nhân ôn nhu nói với nhi tử bảo bối: "Hạo nhi, không liên quan đến chuyện của con, con chỉ cần trở về phòng đọc sách là được."

Tô Hạo sau khi trở về phòng.

Tô phu nhân cũng không để cho nhũ mẫu quỳ, nhưng tiểu nha đầu trong nhóm sẽ không may mắn như vậy, trên mặt đất quỳ một loạt, một đám cúi đầu, thở cũng không dám thở.

"Chuyện của Tiểu Kiều tiểu thư, các ngươi cũng đều nghe, nàng là khách quý của Tô phủ, nên không có lỗi, cho nên tất cả đều là lỗi của các ngươi, trước đó ta cũng đã tận tình khuyên bảo chỉ dạy lời nói cho các ngươi có phải hay không? các ngươi chả lẽ đều xem nó như gió thoảng bên tai sao? Ân?"



Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Ta sẽ nói viết này thiên văn vẻ trong quá trình ta ăn ba cái đại cây táo sao?Thấy có nhân cất chứa, ta lập tức rơi lệ ...... Ô ô ô......

[BHTT] [EDIT] Phò Mã 16 Tuổi - Bình Qủa Nhất Sinh ThôiWhere stories live. Discover now