Chương 37:Ngươi nhất định phải nhịn

Start from the beginning
                                    

Đại Hắc dường như không hề có cảm giác, không đợi Đỗ Ngữ Điệp ăn đau kêu lên thảm thiết, thời điểm chạy lại tiến gần vào bên trong, lưng Đỗ Ngữ Điệp hung hăng xẹt qua trên vách núi.

"A!" Đau đớn kịch liệt làm cho Đỗ Ngữ Điệp rốt cuộc không nhịn được, một tiếng kêu thê lương thảm thiết từ trong miệng nàng phát ra.

Súc sinh! Đỗ Ngữ Điệp choáng váng, nhe răng trợn mắt, khóc không ra nước mắt, trong lòng âm thầm thề, một ngày nào đó, nàng muốn đem con súc sinh này rút gân lột da, hầm canh cho dã cẩu ăn!

Thật vất vả mới đi tới điểm cuối sơn đạo nhỏ hẹp tràn ngập tra tấn, cơ hồ một người không thể thông qua, Đỗ Ngữ Điệp thở dài nhẹ nhõm một hơi, cuống quít từ trên lưng Đại Hắc đi xuống dưới.

Thị vệ trong phủ bị nàng lưu lại dưới chân núi, thấy một màn mạo hiểm kia, sớm đã dùng tốc độ bình sinh nhanh nhất chạy lên, tiến lên cẩn thận đỡ nàng xuống dưới.

Phía sau lưng cẩm y bạch sắc của Đỗ Ngữ Điệp dính rất nhiều bùn đất, còn có vết máu đỏ tươi chậm rãi thấm ra ngoài.

Một nam tử khuôn mặt chữ điền hẳn là thủ lĩnh thị vệ thập phần kích động nhìn thân hình Đại Hắc khổng lồ, sau đó cung kính hướng Tần Lạc Y thi lễ: "Quận chúa, hôm nay đa tạ quận chúa ra tay cứu giúp, tiếp được biểu tiểu thư..." Là bọn hắn hộ tống biểu tiểu thư ra ngoài, nếu biểu tiểu thư thực sự từ trên vách núi đen ngã xuống, hậu quả kia...Bọn họ không dám tưởng tượng!

Tần Lạc Y vội vàng xua tay, dư quang khóe mắt liếc nhìn Đỗ Ngữ Điệp vô cùng suy yếu được thị vệ giúp đỡ, trong lòng cười lạnh, trên mặt cố tình lo lắng nói: "Dường như Đỗ cô nương bị thương, các ngươi nhanh tìm đại phu cho xem cho nàng!" Sau khi nói xong, không tiếp tục để ý đến nhóm hắn, xoay người chạy tới chỗ Tần Lạc Hàn.

Không chỉ thị vệ Tam hoàng tử phủ chạy lên núi, Trấn Nam Vương phủ, Thừa Tướng phủ, còn có thị vệ Mạnh gia cũng chạy lên. Mấy trăm biến dị xích túc phong trong nháy mắt bị những nam tử thân thủ mạnh mẽ chụp chết toàn bộ.

Nàng chạy tới bên người Tần Lạc Hàn hôn mê, vẻ mặt Tần Lạc Hàn đỏ hồng, không biết thời gian một lát, đã bị bao nhiêu biến dị chích xích túc phong chích qua.

Mạnh Uyển Tình cùng Vân Khinh La được đỡ lại đây, nhìn đến trên mặt Tần Lạc Hàn, lại nâng tay run rẩy sờ trên mặt chính mình , sắc mặt trở nên vô cùng tái nhợt, hai mắt vừa lật, liền hôn mê bất tỉnh.

Mâu quang Tần Lạc Y vô cùng lo lắng, lại cố giữ vững trấn tĩnh nói với thủ lĩnh thị vệ Tưởng Nam của Trấn Nam Vương phủ: "Phải nhanh hồi phủ mới phải, Nhị tỷ tỷ bị chích thành bộ dáng này, còn có Mạnh cô nương cùng Vân cô nương...Không biết trên người đàn ong này có độc hay không, phải nhanh xuống núi tìm đại phu nhìn xem mới tốt!"

Vẻ mặt Tưởng Nam cùng bọn thị vệ có chút quái dị, há miệng thở dốc, cuối cùng không nói được cái gì. Sau khi Quận chúa bị đụng phải đầu, chuyện tình mất trí nhớ, bọn họ đều biết đến...Đoàn người nhanh chóng xuống núi, sau đó đem ba người hôn mê phân biệt bỏ vào xe ngựa từng phủ, xe ngựa chạy nhanh hướng kinh thành.

Còn chưa chạy tới vương phủ, Tần Lạc Hàn tỉnh lại...Nhưng không phải tự nhiên tỉnh, mà do trên mặt ngứa đến mức tỉnh lại. Vừa tỉnh lại, liền mơ mơ màng màng đưa tay chụp lên trên mặt.

"Nhị tiểu thư, không thể!" Nha đầu Tụ Nhi nhìn đến bàn tay Tần Lạc Hàn cào lên mặt, không khỏi khẩn trương, vươn tay ra, gắt gao giữ chặt hai tay Tần Lạc Hàn, lo lắng khuyên nhủ: "Nhị tiểu thư, ngài không thể cào lên mặt a, nếu đem mặt cào hỏng rồi, phải làm như thế nào a...."

Tần Lạc Y ẩn trong góc, trong mắt tối đen hiện lên u quang. Thầm nghĩ, tay chân nha đầu kia thật sự nhanh nhẹn!
Đáng tiếc! Nàng muốn nhìn xem bộ dáng trên mặt Tần Lạc Hàn chồng chất vết máu!

Nữ tử này tâm địa vô cùng ác độc, trưởng thành một bộ dáng xinh đẹp, gương mặt lừa gạt thế nhân...Thật sự là quá không xứng đôi!

Nha đầu Tuyết Nhi kia thông minh, vết thương trên người rõ ràng đã hồi phục, vì không muốn khiến Tần Lạc Hàn cùng Chu Mai hoài nghi, nàng ta còn giả trang bệnh, hôm nay đi ra ngoài theo Tần Lạc Hàn là một nha đầu khác tên Tụ Nhi.

Tần Lạc Hàn từ trong mơ hồ hồi thần lại, cả kinh, rốt cục nhớ tới chuyện tình ở Nguyệt Vụ sơn bị biến dị xích túc phong truy kích. Hai mắt hoảng sợ trợn to, hai tay sờ soạng trên mặt: "Mặt của ta, mặt của ta..."

"Nhị tiểu thư, mặt người không có việc gì! Người nhất định nhịn được, trăm ngàn lần đừng cào lên mặt, cho dù ngứa cũng phải chịu đựng!" Tụ Nhi vội vàng xông đến, bắt được tay Tần Lạc Hàn.

Biến dị xích túc phong lợi hại, vừa rồi thị vệ Tưởng Nam đã nói cho nàng, còn rặn nàng nhất định phải hầu hạ Nhị tiểu thư tốt. Hiện tại vội vã ngóng trông trở lại vương phủ, nếu ở trên đường Nhị tiểu thư cào lên mặt...Sau khi trở lại vương phủ, khẳng định Nhị phu nhân sẽ không tha cho nàng!

Tần Lạc Y từ trong một góc đứng thẳng dậy, hơi nghiêng thân mình, nhìn vẻ mặt Tần Lạc Hàn bối rối, trên mặt ngứa vô cùng, nhưng không thể không mạnh mẽ thống khổ chịu đựng, trong mắt hiện lên u lãnh kỳ dị: "Đúng vậy, Nhị tỷ tỷ, cho dù ngứa...Cũng phải chịu đựng, hiện tại trên mặt ngươi không có việc gì, nhưng nếu cào lên...Chỉ sợ về sau sẽ giống như ta vậy!" Vừa nói chuyện, một bên còn ý vị thâm trường đưa tay xoa nhẹ khăn che mặt trên mặt chính mình.

"Không! Ta không cần!" Tần Lạc Hàn nhìn Tần Lạc Y, như nhìn thấy quỷ hét lên một tiếng, mạnh mẽ thối lui về phía sau, thẳng đến khi sát vách xe, không thể lui lại được nữa.

[Edit-Phần 1]Sư Huynh,Rất Vô Lương-Tương Ba Lục(NP)Where stories live. Discover now