Phần 4 chương 24

ابدأ من البداية
                                    

Nhưng thật kỳ lạ, cái bóng kia vẫn cứ đứng trân trân ra đó y như một bức tượng đất, đến lắc cũng không thèm lắc lấy một cái, dường như không phải vật sống.

Đợi được một lát, thấy hai bên vẫn chẳng có động tĩnh gì, Bàn Tử bắt đầu sốt ruột, bèn nói nhỏ: "Không phải chứ, là vật sống ắt phải cử động. Thứ này vẫn không hề nhúc nhích, hay là chúng ta hoa mắt rồi, thực ra nó chỉ là bóng của mấy cái đăng nô khắc trên cột thôi?"

Diệp Thành đáp: "Nói nhảm, đăng nô không phải đều đứng một bên sao? Làm sao nó mọc chân chạy sang bên này được?"

Bàn Tử thì thào: "Chẳng phải có linh khí đất trời thì đàn tỳ bà cũng thành tinh sao (*)? Không chừng mấy cái đăng nô bằng đá trong này đã thành tinh cả rồi, có thể tự do đi lại."

(*) Trong Tây du ký có "tỳ bà tinh" nhưng thực chất nó không phải cây tỳ bà thành tinh, mà là con bọ cạp tinh ở trong động Tỳ Bà nên gọi tỳ bà tinh. Chi tiết này không rõ là tác giả cố tình, hay nhầm lẫn thật.

Cơm Nướng Chảo: Tui nghĩ nó hẳn là con tỳ bà tinh chị em của Đát Kỷ đó =3=

Tôi nghe hắn nói mà cả người phát ớn, lúc này cũng không dư hơi đi đánh giá lời Bàn Tử nói là đúng hay sai nữa. Mới vài tháng trước đây đến cả bánh tông tôi còn không tin là thật, mà đến giờ số bánh tông tôi nhìn thấy đã ngồi kín hai sới mạt chược được rồi, giờ hỏi có yêu quái hay không, tôi thật chẳng dám đoán. Nhưng Bàn Tử nói đăng nô bằng đá kia thành tinh, tôi phần nhiều vẫn cảm thấy đây là một câu nói đùa. Bàn Tử càng vào lúc nguy hiểm thì lời nói lại càng không đáng tin, điều này cũng liên quan mật thiết với tính cách của hắn.

Nhưng có một điều Bàn Tử nói không sai: chỉ cần là vật sống thì nhất định sẽ phải cử động. Cứ coi như nó chỉ là một cái bánh tông đi thì cũng không thể đứng trơ ra đó như tảng đá, vậy mà cái bóng này vẫn đứng im không nhúc nhích, thật là quái gở.

Bất kể nó là thứ gì, chúng tôi cũng không thể giằng dai ở chỗ này mãi. Tuy nhìn không thấy nhưng tôi biết rõ bốn phía trong này lổm ngổm bò đầy "Tường xuyến tử", nếu lại có người bị cắn, tuy không nguy đến tính mạng nhưng trên núi tuyết thiếu thốn y phục thuốc men, đây cũng là chuyện nguy hiểm chết người.

Chúng tôi thì thào chụm lại bàn tính, mấy người kia cơ bản cũng nghĩ giống tôi. Bàn Tử hạ giọng cực kỳ thấp, nói: "Vậy ta cũng đừng đứng đực ra đây ngắm nghía thân hình của nó nữa, cứ lén lút lại gần mò thử xem. Nếu là người thật thì đè mọe nó ra mà tẩn!"

Vài người lên tiếng tán đồng, tôi cảm thấy bên người có trận gió nổi lên, nóng ruột muốn chạy qua ngay. Bốn bề tối đen thế này thì cũng chẳng sắp xếp đội hình cho nổi, tôi cứ kiên trì nhắm hướng ánh lửa duy nhất mà đi thôi.

Cái đăng nô kia cũng không xa chúng tôi lắm, tiến lên vài bước, cái bóng kia càng lúc càng hiện rõ, tôi càng nhìn càng thấy nó quái đản. Bất tri bất giác, một thứ dự cảm nổi lên ngày một rõ rệt. Khi sắp đến gần khu vực ngọn đèn kia có thể soi sáng, tôi vô thức bước chậm lại, náu mình trong bóng tối, nhẹ nhàng từ tốn mà áp sát.

Cho đến khi cái bóng đen kia chỉ còn cách hơn mười bước, tôi mới nheo mắt nhìn nó cho kĩ, soi từng ngóc ngách một, tim đập càng lúc càng nhanh, mồ hôi lạnh bắt đầu tuôn ra như tắm. Tôi đành phải cầu khấn ông trời đừng để tôi gặp phải thứ mình không muốn thấy.

Đạo Mộ Bút Ký - Nam Phái Tam Thúc (Phần 1 - Phần 4)حيث تعيش القصص. اكتشف الآن