Nói còn chưa nói xong đã bị Đoàn Thần Phi hất văng ra.

" Đi... tìm Trữ Ngự Diệp đến." Đoàn Thần Phi lạnh lùng hạ lệnh. Khoả Kế ba chân bốn cẳng chạy vội đi.

Y thật muốn xem Trữ Ngự Diệp là làm sao chiếu cố người này?

" Thiếu gia... ta ra ngoài nói chuyện một chút?" Quý thần y biểu tình ngưng trọng. Lúc này, âm mưu chính thức bắt đầu.

Lúc Đoàn Thần Phi cùng Quý thần y đi ra ngoài, Quý thần y liền khai tông minh nghĩa nói: " Thiếu gia, Đoàn tổng quản chỉ cần hảo hảo điều dưỡng, kỳ thật trên người cũng không lo ngại."

" Ác. Tốt lắm." Đoàn Thần Phi thở dài nhẹ nhõm một hơi.

" Bất quá, người như tổng quản sẽ không hảo hảo chiếu cố chính mình đâu, sợ là... một khi khoẻ lại sẽ tiếp tục vùi đầu vào tính toán sổ sách mà quên trời quên đất, trị được phần ngọn không trị được phần gốc a." Quý thần y lời nói thấm thía.

" Ngươi muốn...?" Đoàn Thần Phi nhất thời nghĩ ra một trò đùa thật vui.

" Không biết có phương pháp gì, có thể cho Đoàn tổng quản hảo hảo ở trên giường nghỉ ngơi vài ngày?" Quý thần y ra chiều suy nghĩ, trên cơ bản, hắn cảm thấy loại cơ hội này là cực kỳ bé nhỏ.

" Có a..." Đoàn Thần Phi cẩn thận ngẫm lại." Ngươi liền nói như thế này..."

Cứ như vậy, đại cục đã định.

Lúc ấy vì Đoàn Thăng đang hôn mê, bằng không nhất định sẽ cảm thấy rất kỳ quái. Vì lý do gì chính mình rõ ràng bị đao đả thương cộng thêm phong hàn, lại có quan hệ với đôi mắt chứ?

Hắn cũng là người học qua y thuật, nếu nghe được Quý thần y giải thích gượng ép, tất nhiên không tin.

Nhưng đợi cho đến khi đã bị bịt kín bởi miếng vải đen, lại nghe thấy ngữ khí lo lắng muốn chết của Trữ Ngự Diệp, hắn bắt đầu có điểm tin. Hơn nữa Trữ Ngự Diệp chết cũng không chịu cho hắn tháo miếng vải đen ra, cho nên hắn đành phải cứ để như vậy.

Trữ Ngự Diệp rất dễ bị lừa, cho nên nhất định sẽ coi lời Quý thần y như thánh lệnh. Rồi lại nghe qua Du Hương giải thích việc Đoàn Thăng đã tỉ mỉ bố trí, thế nhưng chính mình lại cô phụ tấm lòng của người ta...

Hắn đã muốn hối hận chết khiếp, lại nghe thấy tin tức như vậy, sao dám có chút hoài nghi nào chứ? Hắn khi đó chỉ một lòng thầm nghĩ hảo hảo chiếu cố Đoàn Thăng, căn bản là không có gì hoài nghi.

Cho nên, âm mưu ngây thơ này vốn sẽ không thành công, liền bởi vì Quý thần y chuyên nghiệp, mà lừa ngã mọi người.

Ai từng nghe qua bị đao đả thương phải mất đôi mắt?

Quý thần y xem sự tình thành công như thế, liền dặn dò Trữ Ngự Diệp phải cho hắn uống thật nhiều thuốc bổ dưỡng, rồi chờ sau bảy ngày, mới được mở ra miếng vải đen, làm bộ tễ thuốc thật thành công.

Ai ngờ trên đường đến đây gặp phải tiểu quỷ linh tinh, vẫn là tuyên cáo thất bại.

Đoàn Thần Phi là hết thảy chủ đạo, muốn nói là thủ phạm cũng đúng. Nhưng mà lúc này y lại có thái độ cứ như mọi chuyện không liên quan gì đến mình, cứ như hết thảy lỗi cũng không do y tạo thành.

Đoàn Thăng nghe xong những lời giải thích này, vẫn là không nói chuyện. Thế là trong lúc mọi người ở đây ồn ào, hắn phẫn nộ thản nhiên rời đi.

" Thăng!" Trữ Ngự Diệp đuổi theo.

" Ngươi... ngươi giận ta sao?" Trữ Ngự Diệp giữ chặt hắn, cả người thoạt nhìn thật ủy khuất.

Đoàn Thăng hừ một tiếng, cũng chưa để ý đến y.

" Ta... ta chỉ biết ngươi chán ghét ta!" Trữ Ngự Diệp sắp rớt nước mắt...

" Ngươi ngu ngốc a! Phiền chết được~!" Đoàn Thăng rất không vui, lần này lại bị thiếu gia chơi xỏ một trận. Nhớ lại chính mình ở trước mặt Trữ Ngự Diệp từng cởi hết y phục tắm rửa, hắn liền hận không thể lấy đao chém chết Trữ Ngự Diệp!

Tối quá phận chính là, hết thảy cư nhiên lại là một âm mưu!

" Thăng... ta biết ngươi thật chán ghét ta..." Trữ Ngự Diệp lâm vào tình tự tự oán tự ai." Ta... ta thật sự..."

" Ngu ngốc!" Đoàn Thăng thấp giọng mắng một câu." Nếu ta chán ghét ngươi, sẽ cho ngươi ôm sao? Còn cho ngươi thoát quần áo của ta..."

Giãy khai tay của Trữ Ngự Diệp, Đoàn Thăng bước nhanh về phía trước, cũng không quay đầu lại.

Trữ Ngự Dệp ngốc lăng tại chỗ.

Đoàn Thần Phi tâm tình có vẻ tốt lắm. Đây là đương nhiên, vừa rồi sắc mặt Đoàn Thăng trắng bệch lao ra khỏi cửa, bộ dáng kia là lần đầu tiên y nhìn thấy.

Cảm giác này...y có điểm đồng tình với Trữ Ngự Diệp, kỳ thật hết thảy những chuyện này, người đáng thương nhất chính là Trữ Ngự Diệp.

" Gia...?" Mạc Ngôn nho nhỏ giọng hỏi." Tại sao cố tình nói là đôi mắt?" Chuyện này, hắn đều chẳng hay biết gì. Hắn rất thành thật, bộ dáng kia không lừa được người khác.

Đứa ngốc... đôi mắt nhìn không thấy, không chỉ không thể tính toán sổ sách, cũng sẽ không chạy loạn...Trọng yếu hơn là, nếu hù doạ một chút với tên Trữ Ngự Diệp ngu ngốc kia, bất cứ sự gì đều có thể làm a...

Đoàn Thần Phi cười cười, sờ sờ đầu Mạc Ngôn, lại vẫn chưa nói gì.

Trong nhà này, người tối tâm cơ quả nhiên là Đoàn Thần Phi...

[REPOST] Nam Thiếp - Tữ Vũ [Đam Mỹ]Dove le storie prendono vita. Scoprilo ora