Cậu, tớ, và 4:00 sáng.

39 8 0
                                    

jiminie ngốc lắm. jiminie khờ cực kì.

cậu cứ tự thu mình vào một góc khuất tăm tối. cậu nói rằng mình là kẻ bất tài, là kẻ "tài năng không có." mà trong giới idol, nghệ sĩ đầy rẫy này, tài năng là thứ tất yếu. không có tài cán thì sẽ không thể trụ vững và phát triển được. cậu đã tự biết thế. jimin biết điều đó. và cậu ấy luôn nói rằng: "mình không có tài."

nhưng jiminie không hề bỏ cuộc. dù rằng cậu ấy tự ti và nhút nhát, nhưng cậu ấy không hề bỏ cuộc. không muốn bỏ cuộc. và sẽ không bỏ cuộc. cậu ấy bảo rằng, vì mình không tài giỏi bằng các thành viên khác trong nhóm, nên bản thân càng phải cố gắng nhiều hơn. cậu tập luyện suốt ngày thôi. sáng sớm trước khi đi học đều tập luyện, nghỉ trưa cũng tập luyện, đi học về lại lao đầu vào phòng tập đến tận tờ mờ sáng hôm sau. vòng quay ấy cứ lặp đi lặp lại, luẩn quẩn, quanh quanh suốt một năm trời đằng đẵng. jiminie của chúng ta kiên cường lắm đúng không? jiminie của chúng ta mạnh mẽ lắm đúng không?

không...

tớ luôn luôn dõi theo cậu jimin à. tớ thấy cậu tập nhảy, tớ thấy cậu tập hát. tớ thấy cậu thức và ít khi thấy cậu ngủ. tớ thấy jiminie hoạt bát đang dần trở nên trầm lặng hơn "vì lợi ích của nhóm". tớ thấy cậu cười, và cũng thấy cậu...khóc!

.

.

.

có một ngày, cậu biến đi đâu mất. tớ đi lang thang tìm cậu.

cậu ở đâu, jiminie?

cậu đó, đang ở đâu vậy?

đến một khoảng sân mờ tối lọt thỏm trong lòng Seoul rộng lớn này, màng nhĩ tớ nhận biết một giọng hát khẽ cất lên. khe khẽ thôi vì có lẽ chủ nhân của nó tự ti về mình, chẳng dám cất cao âm lượng. giọng hát này êm tai lắm, mà sao nó thật bi thương. ở đây chỉ có đêm tối, và giọng hát lẩn sâu trong màn đêm cô tịch. tớ biết đó là giọng hát của cậu, jiminie. giọng hát chỉ có ở riêng cậu thôi, đặc biệt biết bao. chú chim vô danh bé nhỏ. này, cậu đấy, chú chim nhỏ vô danh.

tớ bước đến bên cạnh cậu, đứng ngay trước mặt cậu. và cậu khóc. đến khóc cũng thầm lặng như tiếng hát. cậu đó, thật khờ. cậu và tớ, chỉ có đôi ta ở đây thôi. có khóc thì hãy khóc to lên nhé? tớ sẽ nghe mà, tớ sẽ nghe hết. tớ lúc nào cũng nghe tiếng cậu tập luyện, nghe cậu hát, nghe cậu cười. và tớ, cũng sẽ nghe cậu khóc.

tiếng hát của cậu mang theo buổi bình minh đỏ rực. tiếng hát của cậu sẽ chạm đến trời cao. một bước, lại một bước nữa. ánh hừng đông đang vội vã tan đi. và khi hừng đông đi rồi, mặt trời sẽ rất nhanh xuất hiện thôi. đến lúc ấy, mặt trăng sẽ chìm nhẹ vào giấc mộng. sắc xanh bạc hiện hữu cùng mình giờ lại biến mất.

tớ thầm gọi cậu là đứa bé đến từ mặt trăng. cả cậu và tớ. chúng ta là những đứa bé ngụ tại mặt trăng đó.

tớ đưa tay, cậu nắm lấy. jiminie, tớ nói cậu nghe, kể cả hôm nay, tớ đã sống trong thầm lặng. tớ cố bước đi thật nhanh, lặng lẽ trong hao mòn. cuộc sống này, khó khăn quá. tớ hiểu vì sao cậu khóc mà. tớ thương cậu. tớ thương Bangtan. mặt trời khiến tớ thật nghẹt thở. ánh sáng quá mức chói của mặt trời đổ lên mọi vật. tất cả đều phô bày sạch sẽ. không mờ ảo như dưới ánh trăng. không đẹp đẽ được như dưới ánh trăng đâu jimin à. dưới ánh sáng của mặt trời, mọi vật đều trở nên thực đến khô khốc. thế giới lột tả cái vẻ rỗng tuếch của chính nó. đấy chính là cuộc sống của chúng ta. là thực tế! thực tế chúng ta phải đối mặt. cậu biết, tớ biết, chúng ta biết.

Bạn đã đọc hết các phần đã được đăng tải.

⏰ Cập nhật Lần cuối: Jul 10, 2017 ⏰

Thêm truyện này vào Thư viện của bạn để nhận thông báo chương mới!

/oneshot//VeeJim/ /Vmin/ 4:00 am.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ