Chương 18:

3.7K 252 36
                                    


Mộc Kỳ Nhiên dùng sức, kéo Hiên Vũ vào những nụ hôn sâu hơn. Hiên Vũ mê man để Mộc Kỳ Nhiên hôn. Cho đến khi Hiên Vũ đụng chân vào thành gường trúc, nàng mới giật mình tỉnh lại, Mộc Kỳ Nhiên có vẻ như còn muốn làm nhiều hơn là nụ hôn này. Hiên Vũ toát mồ hôi hột, luống cuống đẩy Mộc Kỳ Nhiên ra: " Nhiên tỷ, muội nhớ ra mình quên chưa đi phơi thuốc." Rồi chạy mất dạng ra khỏi căn nhà, một đường đi vấp lên vấp xuống cũng không dám ngẩng đầu nhìn lại. Hiên Vũ đã chạy đi mất rồi, ngay cả bóng dáng cũng không còn. Mộc Kỳ Nhiên thất thần nhìn về phía cửa chỗ Hiên Vũ vừa chạy đi, khẽ đưa tay chạm lên môi nhìn. 

Hiên Vũ chạy được đến chỗ rừng trúc thì vấp phải một hòn đá ngã dập mặt. Đau khổ phủi phủi vạt áo, vô cùng khó hiểu nhìn về phía ngôi nhà. 

" Nhiên tỷ tỷ hôm nay không phải rất lạ sao? Cư nhiên....cư nhiên....hôn ta? Nàng thích ta?....phi...sao có thể a...Nàng biết ta là nữ nhân....nữ nhân..." Nghĩ đến đây, Hiên Vũ chợt thấy đau buồn vô cùng rốt cuộc tại sao? Thẫn thờ...

Đến tận khi mặt trời lặn xuống dưới rừng cây xanh bát ngát, Hiên Vũ và Mộc Kỳ Nhiên vẫn thất thần, suy nghĩ. 

--------------------------------------chuyện bên lề-----------------------------------------------------------------

- t/g: A ta nói ngươi Hiên Vũ, không phải ngươi kêu đói sao? Còn ngồi đấy nghĩ cái gì a? Hay ngươi là nghĩ no rồi? Chỉ bị hôn một cái, có gì mà nghĩ? Không phải ngươi hôn bao nhiêu lần rồi đấy sao? -_- *kinh bỉ*

- HV: ngươi thì biết cái gì? Bộ ngươi được hôn rồi hả? Mốc meo ra lại còn bày đặt. Hừ

- t/g : Ngươi không cần động vô nỗi đau cả ta chứ T_T huhuhu...

-HV: ồn ào quá, xê ra, ta cần không gian để tĩnh tâm.

- t/g: *nói thầm 1 mềnh : tĩnh tâm cái đầu ngươi, tên khốn khiếp, cả nhà ngươi khốn khiếp....aaaaaa..........*

- HV: *lườm* biến.

-t/g : hahahhaa....ta đi đây.....đi đây...

------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Cả đêm đó, Hiên Vũ không dám vào trong nhà, đành ở lại trong rừng trúc. Cuối cùng là không ngủ được, bị muỗi bọ iu thương cả đêm. Thế là sáng hôm sau, Hiên Vũ như con gấu trúc, lết ra khỏi rừng trúc. Lúc đến bên ngồi nhà, len lén trốn ở cửa nhìn vào. "Lạ thật, người đâu?" Một cánh tay từ phía sau vỗ nhẹ lên vai Hiên Vũ làm Hiên Vũ sợ hết hồn, nhanh chóng cho mông chụp đất. "ối mẹ ơi. Cứu" Ngồi trên đất vẫn không quên khua tay khua chân loạn xạ về phía trước.

- hahahhahhaha....tiếng cười như chuông bạc ngân lên những hồi dài. 

Hiên Vũ ngừng mọi động tác, mở mắt nhìn nơi phát ra tiếng cười. Mộc Kỳ Nhiên đang đứng che miệng cười thích thú nhìn Hiên Vũ. Cảm thấy mất mặt không thôi, liền đứng dậy, phủi quần áo đi thẳng vào nhà, mặc kệ nàng. Mộc Kỳ Nhiên lại nhanh nhẹn chạy theo sau.

- Vận nhi muội đói sao?

- hừ...----Hiên Vũ đang định mở miệng nói không thì cái bụng lại không đồng tình chu chéo lên. Mộc Kỳ Nhiên lại được dịp, vừa cười vừa ôm bụng, đến nước mắt cũng chảy ra. Hiên Vũ đen mặt, trong lòng lại thắc mắc, đang tính đối diện với nàng ra sao, nàng lại coi như chưa có gì, thì mình cũng giả vờ không nhớ thôi.

[BH] [Tự Viết] [NP](Hoàn) Vũ Phong Lưu- Hàn MinhWhere stories live. Discover now