CHƯƠNG 22

18 0 0
                                    


  Hoàng Tử Hà về đến căn nhà ở phường Vĩnh Xương thì thấy Vương Uẩn đang ngồi đợi.

Cô bỗng cảm thấy bàn tay vừa bị Lý Thư Bạch nắm nóng rực lên, bất giác chột dạ.

Song Vương Uẩn chỉ mỉm cười, vẫn ôn hòa như trăng sáng giữa trời quang, khiến cô cũng hơi vững dạ, đồng thời lại thêm phần áy náy ăn năn.

Hoàng Tử Hà ngồi xuống trước mặt y, dè dặt hỏi: "Hôm nay Ngự Lâm quân rảnh rỗi hay sao mà sớm thế này đã đến?"

Y gật đầu: "Ừm, trời lạnh thế này, long thể bệ hạ lại bất an, gần đây không lên triều, trong cung cũng chẳng cần cảnh giác cao độ từng giờ từng khắc làm gì."

Hoàng Tử Hà thấy nước đã sủi mắt cua, liền rửa tay pha trà, rót cho y một chén.

Y ngồi cạnh cô xem nước trà, đột nhiên hỏi: "Lạnh thế này sao còn ra ngoài. Ở nhà chẳng ấm hơn ư?"

Cô cúi đầu khuấy trà, bình thản đáp: "Tử Tần rủ tôi đến phủ Ngạc tìm manh mối."

"Chẳng trách cô cải nam trang." Y cười, đón lấy ly trà cô đưa, nhấm nháp mùi hương dìu dịu cùng vị chan chát trong đó, nhất thời lặng đi.

Hoàng Tử Hà liền hỏi: "Trà không ngon ư?"

"Ngon lắm." Y quay sang nhìn cô, mỉm cười hỏi: "Tra xét ở phủ Ngạc tới tận bây giờ ư, lâu thế?"

Hoàng Tử Hà cúi đầu uống trà, ậm ừ đáp.

Vương Uẩn nhìn cô, vẻ như muốn nói lại thôi, song cuối cùng vẫn hỏi: "Thế cô đến thành Nam làm gì?"

Thì ra y đã biết mình đến thành Nam. Hoàng Tử Hà chợt thấy cứng cả người, nhưng nghĩ lại thì thấy dọc đường cùng Lý Thư Bạch quay về, rõ ràng không bị ai bám theo, bấy giờ cô mới vững dạ, thản nhiên vuốt tóc đáp: "Là chuyện lá bùa của Quỳ vương, nhất định có kẻ giở trò. Chu Tử Tần cứ khăng khăng kéo tôi đến phủ Quỳ, tôi cũng chẳng biết làm sao, đành theo họ đến thành Nam, hỏi thăm xưởng mộc làm ra cái hộp đựng cái bùa, xem có sơ hở nào không."

Thấy cô bình tĩnh như thế, Vương Uẩn cũng cười nói: "Tử Tần thực vô lý, chẳng thèm đếm xỉa đến suy nghĩ của người khác gì cả."

Hoàng Tử Hà cúi đầu nín lặng.

Vương Uẩn ngắm gương mặt nghiêng của cô, do dự hồi lâu mới nói :"Ta phải về Lang Gia một thời gian."

Hoàng Tử Hà ngẩng lên nhìn y, ra ý hỏi.

"Tết nhất đến nơi rồi, ta là cháu đích tôn, đương nhiên phải về tế tổ, năm nào cũng vậy..." Y nhìn cô vẻ chờ đợi.

Cô hiểu ý Vương Uẩn. Nhưng tần ngần hồi lâu, cuối cùng né tránh ánh mắt y: "Đi đường bình an, sớm ngày trở lại."

Vương Uẩn liền ghé đầu lại thì thầm vào tay cô: "...Không định đi cùng ta sao?"

Hơi thở y phả vào tai, vừa tê vừa ngứa, khiến cô thấy căng thẳng lạ thường, luống cuống ngoảnh mặt đi: "Tôi... lấy thân phận gì mà đi? Đâu có... con gái nhà ai chưa vào cửa đã theo chồng chưa cưới đi tế tổ?"

Vương Uẩn phì cười, nhẹ nhàng vén nhẹ lại tóc mai cho cô rồi dịu giọng: "Là ta hão huyền thôi... Đúng vậy, làm thế không ổn."

Hoàng Tử Hà nín lặng cúi đầu, cảm thấy đầu ngón tay y lướt nhẹ qua má mình, lòng vẫn xôn xao đến lạ.

Cảm giác bất an dấy lên trong lòng, cô bất giác co mình, rụt người ra sau, né tránh bàn tay y.

Cùng lúc ấy, Vương Uẩn cũng buông tay xuống, cúi đầu siết chặt vai cô, đôi mắt bảng lảng khói sương: "Ta phải đi rồi, cô... có muốn đi tiễn không?"

Đã gần hoàng hôn, tuyết trắng bên ngoài in bóng chiều tà, ráng chiều đỏ tía bao trùm lên họ, khiến gương mặt Vương Uẩn nhuốm màu thương cảm pha quyến luyến. Y cúi xuống nhìn cô, đôi môi hơi tái mấp máy gọi khẽ: "Tử Hà..."

Giọng y mơ màng, lại đượm phần xa xăm, khiến thân hình cô không khỏi run lên, bất giác ngửa ra sau, gắng tránh hơi thở gần trong gang tấc của y.

Y giữ lấy bờ vai run bắn của cô, cúi người xuống, nào ngờ lại thấy mắt cô phút chốc giăng mờ sương.

Hoàng Tử Hà tự biết không thể tránh né, đành nhắm nghiền mắt lại, giấu nỗi kinh hoàng sau bờ mi run rẩy, song không sao ngăn được cơ thể run bắn lên.

Hơi thở y bỗng nặng nề hẳn, bầu máu nóng đang tuôn tràn khắp cơ thể thoắt nguội ngắt, tà dương thu lại ánh tía mê ly, bóng tối bao phủ căn phòng, cô rõ ràng ở ngay trước mắt, chỉ giơ tay là chạm đến, vậy mà y cảm thấy xa xăm đến nỗi không sao trông rõ được.

Cuối cùng, đôi môi y rơi xuống trán cô, như cánh bướm phớt qua đóa đậu khấu vừa chớm hé, chỉ chạm nhẹ rồi lập tức rời đi.

Hoàng Tử Hà ngớ ra một thoáng, thấy không có gì khác, mới từ từ mở mắt ra.

Vương Uẩn nhẹ nhàng buông cô ra, quay đầu đứng dậy, giọng hơi khàn: "Không còn sớm nữa, ta về đây. Cô... một mình ở lại kinh thành, nhớ phải cẩn thận."

"Vâng... tôi nhớ rồi..." Cô cắn môi, ấp úng đáp.

"Muộn rồi, ta về trước đây." Nói rồi Vương Uẩn quay người đi ra cửa.

Hoàng Tử Hà lặng lẽ theo sau, tiễn y ra khỏi hoa sảnh.

Tuyết đọng trắng xóa ngoài đình, gió lạnh buốt sương, Vương Uẩn ra đến cửa thì dừng lại, ngoái đầu nhìn cô, chỉ thấy cô cúi đầu nín lặng, gương mặt tái trắng như đóa phù dung giữa gió đêm, cằm thon thon tựa đài sen, gầy gò đến tội.

Cơn giận ấm ách trong lòng lúc này chợt tan dần, y bất giác giơ tay khép lại vạt áo cho cô, dịu giọng dặn: "Mùa đông Trường An rất lạnh, cô nhất định phải chăm sóc tốt cho mình."

Cô ngẩng lên, mỉm cười nhìn y: "Ừm, công tử cũng vậy, dọc đường vất vả, nhớ phải cẩn thận đấy."

Y gật đầu, siết chặt tay cô: "Mau quay vào đi."

trâm 4-chim liền cànhWhere stories live. Discover now