Chương 5

204 24 0
                                    

5.

Cậu chắc chứ? Bắt đầu thí nghiệm.

Ngô Thế Huân nhìn cái bục trắng trước mặt, nó như một con dã thú kim loại cồng kềnh, mở to cánh cửa chuẩn bị chiếm đoạt mạng sống của cậu.

Độ Khánh Tú nói:" Tôi đã đo được tần suất của thế giới kia, nó là tần suất đầu tiên mà chúng tôi phát hiện, cậu có quyền đặt tên cho nó."

Ngô Thế Huân trừng mắt, trước đây rất lâu cậu cũng từng đặt tên cho những ngôi sao trên trời, cho từng ngôi sao một, ví dụ như "Đại bằng kim sí siêu", "Ngọc diện tiểu lang quân", còn rất nhiều cái tên nữa có kể cũng không hết, cậu nghĩ một cái tên cho thế giới à, có thể gọi là cừu hận không?

"Cậu đặt là được rồi, tôi không học giỏi văn."

"Thật ra cũng có một cách rất đơn giản, ví dụ như tổ hợp những con số và chữ cái."

"Để tôi nghĩ xem." Ngô Thế Huân liếc liếc mắt, "L1007, có được không? Có mùi vị của tiểu thuyết khoa học viễn tưởng không?"

Độ Khánh Tú cũng không muốn thêm ý kiến gì, chuẩn bị ấn nút khởi động cổ máy, nhẹ nói:" Được, Ngô tiên sinh, Cậu có chắc muốn đến L1007 không?"

"Ừ, hợp đồng đã ký rồi, tôi hoàn toàn tự nguyện, nếu gặp chuyện không may mọi người cũng không cần chịu trách nhiệm."

Độ Khánh Tú lườm cậu một cái: "Tôi nhắc lại lần nữa, thay đổi tần suất thế giới cũng không phải chuyện đơn giản, môi trường hoá học trong cơ thể biến đổi, khu thần kinh não xử lý tốc độ, còn thân thể bên ngoài sẽ cảm nhận thế giới, mọi thứ đều phải điều chỉnh. Thân thể cậu có thể sẽ khó tiếp nhận mà suy sụp, cũng có khả năng tần suất sẽ bị lệch một số nhỏ mà chuyển đến thế giới khác, tàn nhẫn hơn nữa là có thể trong quá trình chuyển đổi cậu sẽ bị biến thành một chất keo, ai biết được, chưa ai thí nghiệm qua, cậu là người đầu tiên nên tỷ lệ thành công cũng chưa chắc chắn."

"Tôi hiểu." Ngô Thế Huân nói rất nhẹ nhàng, nhìn cậu không có chút gì gọi là khẩn trương, chỉ đang tha thiết chờ đợi.

"Tên điên." Độ Khánh Tú lắc đầu, "Toàn bộ quá trình sẽ rất đau đớn, cậu còn cơ hội đổi ý. Rời khỏi nơi này, vĩnh viễn không quay lại, nếu đã quên lý luận này thì cũng đừng quên cuộc sống mà cậu đã trải qua."

Ngô Thế Huân bắt đầu nằm xuống, đó là lần cuối cùng cậu nhìn thấy Độ Khánh Tú, cũng là lần cuối cùng Độ Khánh Tú nhìn thấy cậu, không ai có thể tính được độ điên cuồng của người này, cậu hỏi :" Kết quả tốt nhất, tôi đến L1007, thân thể có thể chống đỡ được bao lâu?"

Độ Khánh Tú nói một con số.

Máy thí nghiệm chậm rãi đậy nắm lại, thế giới nhanh chóng biến đổi, biến thành tua-bin, biến thành vòng sáng, biến thành những hạt nhỏ và những khuôn mặt. Hình như cậu nghe được tiếng la của Độ Khánh Tú, gần gần xa xa, dần dần biến thành những mảnh vụn, cuối cùng cậu không nghe được gì nữa, ý thức dần mơ hồ, cũng không có cảm giác đau đớn nào, hoàn toàn mất cảm giác, hoàn toàn vỡ vụn, hoàn toàn... đem mình vứt cho vận mệnh.

HunLay SeXing Shortfic - Nhất lộ xuân quangWhere stories live. Discover now