Chương 200: Gặp lại Dong Wook

Start from the beginning
                                    

"Đúng rồi, hiện tại tớ chưa có chỗ ở trọ, nên tớ ở tạm nhà cậu vài ngày được chứ?"

"Riri, Riri!" Dong Wook dùng lực vỗ bả vai của Seung Ri.

"Ừ? ? Thế nào?" Seung Ri hồi hồn nhìn cậu.

"Cậu làm sao vậy? Tớ đã trở về không phải cậu nên phấn khích sao? Nhìn cậu đãng trí vừa thôi." Dong Wook bất mãn nói.

"Không có..., cậu trở về đương nhiên tớ rất vui mừng nghênh đón, trời ơi, xin lỗi mà, tớ sẽ không mất tập trung nữa, hứa với cậu luôn?" Seung Ri đầu hàng với cậu trai nhỏ này, uốn éo giữa đường thật khó coi.

"Mới vừa rồi tớ nói tớ sẽ đến ở tạm nhà cậu, chồng của cậu sẽ không mất hứng chứ?"

Seung Ri cả kinh "Ở nhà tớ?"

Dong Wook đánh vào trán cậu "Làm gì mà phản ứng ghê vậy, không muốn à?"

"Không, không phải, haizz, ở lại thì cậu sẽ biết." Seung Ri sầu não nhíu mày, nhất thời không biết nên nói gì.

"A, trước cứ đi ăn, tớ rất đói, đã lâu không được ăn món Hàn Quốc."

"A, chỗ kia có bán lẩu kìa!" Dong Wook nắm tay Seung Ri chạy đến quán lẩu đối diện bên đường.

"Wook, chúng ta trở về ăn chung đi, anh tớ mới làm cơm xong!" Seung Ri hối hả nán bước chân Dong Wook lại, nếu không trở về anh Seung Gi sẽ nổi giận mất.

Dong Wook cười hì hì "Tiểu tử chết tiệt kia, nhớ người nhà thì nói đại đi, cái gì mà anh tớ, cậu làm gì có anh trai?"

Seung Ri im lặng "Được rồi, về nhà tớ sẽ giải thích."

Dong Wook hưng phấn đi theo Seung Ri suốt đường về, nhưng khi thấy xe càng chạy thì càng thấy khác lạ.

"Riri, chồng cậu có nhiều tiền như vậy, đừng nói với tớ cả chỗ ở cũng keo kiệt nha?" Mới vừa là một loạt nhà cao tầng đô thị dần dần bị thay thế thành những ngôi nhà thường dân, trong lòng Dong Wook đầy sự nghi hoặc.

Seung Ri hé miệng cười yếu ớt, không nói thêm gì nữa.

"Ai, nói tớ nghe coi tiểu tử thối, sao vậy? Hôm nay cậu rất khác lạ nha!"

"Anh ơi, cho xuống ở bên đó! Wook, chúng ta đến rồi!"

Dong Wook trừng mắt lớn, tiểu tử này, chính là cố ý.

Dong Wook kéo vali đứng trước cửa nhà Kim gia, miệng há hốc.

"Nhanh lên, lo lắng cái gì?" Kéo vali giúp cậu tiếp đó nắm tay cậu đi theo.

"Anh Seung Gi, em đã về!"

"Đây là bạn của em tên Dong Wook!"

"Wook, đây là anh trai của tớ tên Seung Gi!"

Seung Gi rất thân thiện vươn tay ra "Xin chào, tôi tên Seung Gi."

Dong Wook lờ mờ cũng vươn tay "Xin chào, tôi tên Dong Wook."

Seung Gi sờ đầu Seung Ri "Đói bụng không, ngồi xuống bàn anh đem đồ ăn ra ngay."

"Cám ơn anh, đã vất vả rồi."

Cơm nước xong, rốt cuộc Dong Wook cũng không nhịn được lôi Seung Ri ra nói chuyện riêng, cậu đánh giá diện tích căn phòng, rất hoang mang nhìn Seung Ri, giọng điệu trở nên quái dị"Thành thật khai báo mau!"

Seung Ri ngồi ở trong sân, nhâm nhi tách trà, kể lại chuỗi câu chuyện, khiến Dong Wook nghe rất ngạc nhiên.

"Chỉ vì việc cỏn con đó, vức đi tình cảm mấy năm sao?"

"Hết cách rồi, tớ không thể tha thứ cho mình càng không thể tha thứ cho anh ấy!"

"Vì anh ta quan tâm cậu, cho nên mới tức giận đến mất lý trí như vậy, cậu nên sớm giải thích với anh ta thì có lẽ sẽ không đến nông nỗi này."

Seung Ri cười khổ "Đúng, nhưng mà, JiYong vốn không tin tớ, ngay cả sự tin tưởng cơ bản nhất anh ấy cũng chưa từng dành cho tớ, lỡ tương lai có xảy ra hiểu lầm nữa thì biết làm gì đây?"

"Hai người ở chung cần nhất là sự tin tưởng lẫn nhau, tin tưởng mới có thể làm nên tất cả! Tin tưởng là thứ vô hình nhưng luôn tồn tại với mỗi người, không ai có thể dùng tiền mua được, cũng không ai có thể dùng lực hấp dẫn hoặc vũ lực để đoạt lấy được,

Nó đến từ sâu trong linh hồn mỗi người, sống ở trong linh hồn một cách tinh khiết, nó có thể cứu vớt linh hồn, tu dưỡng linh hồn, làm cho trái tim tràn đầy thuần khiết và tự tin! Làm người đàn ông của tớ, tớ rất rất cần sự tin tưởng của anh ấy!"

Dong Wook nghe Seung Ri thao thao bất tuyệt về đề tài tâm linh bất tận, có cảm giác như muốn nhồi nhét hết vào não của cậu.

"Tin tưởng là một chuyện, tuy nhiên Seung Ri cậu nghĩ xem đã là người đàn ông bình thường, mà Kwon JiYong lại là đại thiếu gia nữa, nếu nhìn thấy cậu ôm ấp với người khác, anh ta có thể chấp nhận sao?

Hay là hoán đổi đi, trong lúc vô tình cậu nhìn thấy Kwon JiYong và người khác âu yếm thân mật, cậu sẽ như thế nào? Xin trả lời!"

Tim Seung Ri như rơi xuống đáy vực thẳm bởi lời của bạn tốt nói, hồi lâu, bình tĩnh mở miệng"Tớ sẽ lựa chọn tin tưởng anh ấy!"

"Haha. Thôi đi, bây giờ nói thì mạnh miệng lắm, tớ dám khẳng định, nếu là cậu, cậu cũng sẽ phát giận, cho dù người đó là người quen đi chăng nữa, huống hồ anh ấy cái gì cũng không biết mà cậu thì.... Thử nói xem có thể bình tĩnh được không?"

"Tớ biết, Kwon đại thiếu gia chính là không tin tưởng cậu, nhưng cậu có từng đứng ở góc độ của anh ta mà suy nghĩ chưa? Nói đi nói lại, hai người các người náo loạn thành cái loại chuyện này thì cũng không thể đùn đẩy trách nhiệm nữa"

Seung Ri bị Dong Wook nói đến á khẩu không trả lời được, "Vậy cậu nói xem, tớ nên làm gì bây giờ?"

Dong Wook nhún vai "Hiện tại anh ta bị thương đến vậy mà cậu lại tuyệt tình vô tâm quá mức, nhất định đại thiếu gia đã bị tổn thương rất nặng nề. Đại thiếu gia của tôi ơi, suy nghĩ thử xem, một người kiêu ngạo cao cao tại thượng lại quỳ gối trước mặt của cậu để đổi lấy sự tha thứ, nhưng cậu thì lạnh lùng mỉa mai khiến trái tim và mặt mũi của người ta cũng mất hết rồi. Hiện tại chuyện này hơi khó khăn đây!"  

[LONGFIC][NYONGTORY] TÌNH YÊU BÁ ĐẠO [PART2]Where stories live. Discover now