2- Vụ Tai nạn

545 69 7
                                    




Sáu tháng trước...

"Tao không hiểu sao mày cứ dùng đùi của tao làm gối trong khi mày có thể làm thế với thằng nhóc Jimin gì đó," Hoseok càu nhàu, lật sang trang của quyển truyện Yu Yu Hakusho mình vừa tìm thấy trong thư viện.

Yoongi, mặt khác, không hiểu sao Hoseok lại muốn đọc một bộ manga cũ mèm mà chẳng ai quan tâm đến (ngoại trừ thằng nhóc ngoài hành tinh kỳ quặc Taehyung) nhưng ít nhất Yoongi cũng hi vọng Hoseok bật mode ông mối/ Dr.Phil[1] mỗi khi có một quyển truyện tranh trước mặt. Cũng chẳng khiến cho cậu ta bất ra vẻ đi được, với những lời bình luận đầy châm biếm đồng thời lật lật những trang giấy bằng những ngón tay được làm móng cắt tỉa gọn gàng.

"Tao không thể cứ thế mà nằm lên đùi nó được," Yoongi nói, vỗ vào đầu gối Hoseok làm cậu ta đảo mắt rồi lại tập trung vào đọc truyện.

"Mày làm được. Bắt đầu bằng việc không nằm trên đùi tao suốt ngày. Jimin sẽ nghĩ rằng bọn mình có gì đó."

"Ngưng ảo đi, Hobi. Tao quá tầm với của mày nhiều," Yoongi đáp và nhận được một cái đập ngay trán cùng với cái khịt mũi khinh bỉ của Hoseok.

"Này!" Yoongi kêu lên hơi quá to, làm mọi người hiếu kỳ quay đầu ra nhìn.

"Thôi nào, mày đáng bị như thế," và Yoongi đảo mắt.

"Thằng chó," hắn lầm bầm không ra tiếng.

"Tao đoán là mày sẽ không đến trong buổi trị liệu[2] sắp tới của chúng ta?"

"Đmm, Hobi," và sau đó, Yoongi đứng dậy và đi khỏi với balo lủng lẳng trên vai.

Có lẽ mình sẽ đi gặp Jimin.

"Mà này, Yoongi!"

"Cái giề?"

"Không được thổi kèn cho đến cuộc hẹn thứ ba!"

"Cái lồng bàn gì thế, Hoseok?"

"Đi vui nha," Hoseok gào toáng lên như thể bọn họ đang không ở chỗ công cộng, cười một nụ cười ngu ngốc làm Yoongi chỉ muốn quay lại và đá vào bộ hạ của nó.

"Và tuyệt đối đừng lấy mất trinh của Jimin vội, hyung! Thằng bé nó vẫn còn là sinh viên năm nhất ngây thơ thôi!"

Yoongi làm khẩu hình miệng câu "đcmm" với Hoseok trước khi xoay gót và đi ra khỏi phòng sinh hoạt chung, cố ý đi đến homeroom[3] của Jimin và cũng là nơi Jimin thường quanh quẩn. Bình thường, hắn sẽ nhìn thấy thằng bé khờ khạo dễ thương ấy đang chơi cùng với bạn thân nhất của mình, Jeon Jungkook, cũng là một sinh viên năm nhất phiền phức mà Yoongi muốn bóp cổ vì nó hay tỏ ra rất thất lễ.

Jimin là sinh viên năm nhất duy nhất mà Yoongi không muốn ném tiền xu vào mặt hay đẩy vào tủ đồ, quát vì đi quá chậm trong hành lang hay cướp đồ ăn, thậm chí hắn còn đảm bảo thằng bé được bảo vệ khỏi bọn bắt nạt trong trường như Jin Hyosang, Kim Sanggyun và Jung Hunchul nên mỗi khi bọn chúng chọn Park Jimin dễ thương làm mục tiêu mới thì sẽ chẳng bao giờ nhìn thấy nó.

Và với tư cách là một thành viên cũ trong hội, Yoongi biết rõ bọn chúng có thể rất tàn bạo.

Mấy trò lố của hắn như đẩy sinh viên năm nhất vào tủ đồ hay ném tiền xu vào mấy đứa mít ướt chẳng là gì so với những thứ mà "băng đảng cũ" của hắn làm, bọn nó có thể làm tất cả mọi thứ, từ ăn cắp quần áo trong giờ thể dục và ném chúng vào thùng rác, tát (theo nghĩa đen) bất cứ đứa nhóc nào nhỏ con hơn chúng nó, đến lén đút cần sa vào cặp của những đứa chúng nó thực sự không ưa. Những trò bắt nạt của chúng khiến cho bố mẹ nạn nhân phải đến trường gần như mỗi tuần để giải thích và bào chữa cho con mình nhưng mỗi khi cần nhân chứng thuật lại sự việc, King Sanggyun, Jung Hunchul và Jin Hyosang không bao giờ xuất hiện và nếu chúng có, thì chúng có thể dễ dàng thoát khỏi mọi tội chứng một cách hiểm độc đến mức hiệu trưởng cũng bị mắc kẹt trong mớ bòng bong của những lời nói dối thoát ra từ miệng chúng nó.

Three hands are better than none // Transfic // Yoonmin //Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ