"Ông Duncan hẳn là sẽ rất vui khi được nghe điều ấy." James nói, kèm thêm một âm thanh mà Al đoán là một tiếng cười hài lòng. "Nếu có việc gì trục trặc, đừng ngại liên lạc với tôi."

"Vâng, cám ơn anh, James. Tôi sẽ nhớ điều ấy." Al lùa tay vào mái tóc và ngồi xuống chiếc ghế gỗ trước cửa nhà.

"Alison này..."

"Vâng?"

"Chúc cô may mắn. Tôi nghĩ cô là nhân viên trẻ nhất mà ông Duncan từng quí. Hi vọng cô sẽ thành công với công việc mới."

"Cảm ơn anh. Anh cũng vậy."

* * * * *

Al quay vào trong nhà ngay khi cuộc nói chuyện kết thúc. Cô cảm thấy cơn thèm cafe dậy lên trong người, đánh thức mọi giác quan của Al trong một sự đòi hỏi caffein tha thiết. Al thay sang quần jeans và khoác áo của Harry ra ngoài. Cô vơ lấy túi và định đi bộ đến quán ăn gần đây. Đúng lúc cô định mở cửa thì Paul thò mặt ra khỏi phòng vệ sinh.

"Alison, cô đi đâu sớm thế?" Paul hỏi.

"Cháu cần một ít cafe mà ở trong cái nhà này thì chẳng còn một gói, toàn bia là bia."

"Vậy để tôi đưa cô đi. Tôi cũng cần một ít cafe. Thói quen khó bỏ, nhỉ?" Paul vui vẻ nói rồi vơ lấy chùm chìa khoá chiếc Range Rover, mở cửa cho Al ra rồi nhẹ nhàng khép nó lại sau lưng.

Quãng đường đi là những cuộc trò chuyện nhỏ và ngắn giữa Alison và Paul. Chú ấy hỏi cô về công việc, gia đình và những chuyện ngày xưa. Khác với hình ảnh mà Al vẫn tưởng tượng ra về những người bảo vệ to lớn và dữ tợn, Paul có nét thô ráp của một người đàn ông lớn tuổi nhưng lại quan tâm theo kiểu một người cha và kĩ lưỡng như một bà mẹ. Chẳng trách chú ấy làm cho One Direction lâu như vậy.

"Cô biết không Alison, tôi chưa bao giờ thấy Harry như thế với ai ngoài cô." Paul bỗng nói khi chiếc Ranger Rover ngoặt vào một con phố đông đúc.

"Thế ạ?" Al chỉ biết đáp có thế. Cô chờ đợi một lời gì đó từ Paul. Không khí xếp thành chữ "ngại ngùng" khi Paul nói tiếp.

"Harry sẽ giết tôi nếu thằng nhóc biết tôi nói với cô điều này, nhưng trước đây tôi hay nhìn thấy Harry ngồi ở trong một góc và im lặng nhìn cuốn sổ gì đó. Có một lần tôi hỏi, và Harry chỉ lắc đầu buồn bã. Louis nói đó là cuốn sổ của cô gái mà Harry yêu. Mỗi lần nhìn cuốn sổ là cậu ấy lại thay đổi, như thành một con người khác hoàn toàn. Tôi sẽ không thể tưởng tượng được thằng bé sẽ thế nào nếu cô rời xa nó."

Al trở nên trầm tư sau câu nói của Paul. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ. Mưa bắt đầu rơi lâm thâm, bốc lên mùi một sớm bình minh buồn bã và xám xịt. Ở một góc của bầu trời, ánh sáng mặt trời mới nhen nhúm một chút đã bị đám mây đen đánh gục, chỉ để lại những vệt sáng dát vàng yếu ớt. Mặc dù tất cả những thứ đó, Al vẫn có thể nghe được tiếng ngâm nga vui vẻ đến từ người ngồi phía trên. Lúc này cô mới nhận ra thứ quen thuộc treo trên chìa khoá chiếc Range Rover.

"Chiếc móc..." Al vô thức lẩm bẩm, to hơn dự định một chút, điều đã thu hút sự chú ý của Paul. Chú ấy nhìn xuống cái móc hình Harry đang lủng lẳng chỗ ổ khoá và cười.

The Seven-day LimitWhere stories live. Discover now