-Ha, hôm nay, mi nôn nóng chuyện gì mà thiếu óc quan sát thế!!! – Tên tóc đó liên tục đá vào người của Takamina, để lại vô số thương tích, vết bầm,…..

Ho ra một cục máu bầm, Takamina đưa đôi mắt gần như sắp nhắm lại nhìn lên trời, cơ thể vô lực, tai ko thể nghe tên tóc đỏ đang mắng nhiếc gì. Trong đầu cô hiện lên một hình ảnh, một xúc cảm, cô thều thào với tí hơi sức cuối cùng:

- Atsuko…..tại sao…..tại sao tôi lại…nghĩ đến..cậu. … A…phải rồi…chúng ta có hẹn…hôm nay mà…. Trễ quá rồi nhỉ?..... Chắc cậu đang giận tôi….nhưng tôi…có lẽ….tôi sẽ ko bao giờ có thể đến được nữa…. Atsuko…tớ muốn được thấy nụ cười của cậu…. Vì cậu cười…trông rất đẹp

-Giờ này mà còn gái với gú?! Để tao tiển mày về cực lạc mà ở đó gái gú nhé!!!! – Hắn toan ra đòn quyết định.

“Ầm” – một tiếng nổ lớn vang lên. TRước khi chìm sâu vào hôn mê, cô thấy loang thoáng hình ảnh mơ hồ của một người nào đó rất giống Yuko, và cảm nhận được bàn tay của người đó đang đặt lên vết thương của mình. Ấm áp quá, Takamina thiếp đi. 

-Ra Acchan là nguyên nhân khiến em mất cảnh giác. – Yuko nhoẻn cười, vòng sáng phát ra từ lòng bàn tay cô đang dần làm lành vết thương của Takamina. –Con bé ngốc này mà cũng lãng mạn quá nhỉ?

-Con kia!!! Mày là ai?! – gã tóc đỏ Akai bặm trợn gào lên.

“Bốp!!” – hắn cảm thấy như gương mặt mình bị cái gì va mạnh vào, khiến hắn văng xa tầm cả 4,5 mét. Hai kẻ còn lại ko biết là cái gì, chỉ nhìn thấy Yuko đang ngồi đó, nhìn chúng với ánh mắt sắc như dao. Sát khí tỏa ra từ người Yuko bao trùm lên ko khí, khiến con người ta lạnh cả sống lưng, tay chân bất động ko thể nhúc nhích vì sợ hãi. Giọng nói lạnh lùng như núi băng ngàn năm như xuyên thẳng vào trái tim đang run lẩy bẩy của 3 kẻ kia.

-Lũ chó săn chúng mày, dám dùng cái trò bẩn thỉu đó để hại em tao. Được lắm, đụng phải rồng, các người sẽ được thưởng thức tiếng gầm của rồng.

-Mi cứ triệu hồi nó đi!!! Bọn ta thách!!!

“Grao!!!!!!!” –sấm long hiện ra, 3 kẻ kia bàng hoàng. Con rồng lần này to gấp 5 lần con rồng của Takamina, và tưởng như chỉ cái đầu của nó thôi cũng đã hơn một sân vận động. Tên áo xanh ko còn đủ bình tĩnh để điều khiển con cự long và thật sự cũng ko thể dù cố gắng, tay hắn run run, một ý nghĩ thoáng qua trong đầu hắn, hắn thốt lên trong sự bàng hoàng và kinh sợ của đồng bọn:

-Là……đó…..đó là………Ko….Ko….Korin…..

-Mày vừa nói ra tên úy của tao rồi đó!!! – Yuko đứng lên.

Ko biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng ngày hôm đó, những người ở gần khu rừng đã nghe những tiếng hét chói tai.

Acchan ‘s POV: 

Tôi loay hoay qua lại, đứng ngồi ko yên, cứ nhìn đồng hồ mãi. 10h30 rồi, Takamina vẫn chưa đến. Tại sao cậu ấy lại ko đến? Cậu ấy ko muốn đến hay…chẳng lẽ…cậu ấy gặp chuyện gì sao? Nãy giờ tôi cứ cảm thấy bất an thế nào ấy. Tên và hình ảnh của cậu ấy đang lấp đầy tâm trí tô

Chắc là thấy cứ đi đi lại lại nãy giờ, chị Haruna xoa thái dương, bảo:

-Acchan à, em đừng có lượn qua lượn lại trước mặt chị như thế được ko?

Mấy bữa rày, tâm trạng chị Haruna ko được tốt lắm, cứ thích thoảng lại đăm chiêu suy nghĩ gì đó. Với lại, hình như từ cái bữa đó, chị Yuko có vẻ lúc nào cũng né tránh chị Haruna, thậm chí còn ko thèm nói chuyện một tiếng. Nghỉ đông cũng chẳng thấy tăm hơi. Gặp tôi, là Takamina nhừ xương rồi. Mà nghĩ đi nghĩ lại, chị Yuko thật sự khó hiểu. Lúc thì chị ta rất vui tính, thích chọc ghẹo người khác, lúc thì rất cách biệt và đôi khi lại chững chạc giống như một người trưởng thành trải qua nhiều sóng gió.

Normal ‘s POV:

Tiếng chuông cửa vang lên, Acchan thôi suy nghĩ vẩn vơ, chạy ra mở cửa. Cánh cửa vừa mở ra, mặt Acchan đã lộ đầy kinh ngạc và vẻ lo lắng. 

-Chị Yuko?! Minami?!

Nghe thấy Yuko, Haruna chạy ra xem thử thì thấy Yuko đang cõng một Takamina bị thương khắp người. Acchan như chực trào cả nước mắt, nhanh chóng đỡ lấy Takamina:

-Chuyện gì đã xảy ra vậy?!

-Trên đường đến nhà em, Takamina bị một đám du côn tấn công nên thành ra thế này. 

- Mau dìu em ấy vào phòng… - Haruna tiến đến, phụ Acchan đỡ bên còn lại của Takamina, ánh mắt của cô và Yuko trong một thoáng khẽ chạm nhau.

-Để chị đi mua bông băng và thuốc sát trùng. – Yuko quay lưng đi, cố tình lảng tránh. 

Yuko vừa đi vừa ngắm nhìn bầu trời đầy sao và giơ tay đón lấy nhưng bông tuyết đang rơi. Trong đầu cô hiện lên hình ảnh của một người, một cái tên, một nụ cười. Yuko lấy trong túi ra sợi dây chuyền bạc có mặt hình một bông hoa tuyết cách điệu, cô nở nụ cười đau khổ, kèm theo giọt nước mắt lăn dài trên má:

-Miko, tuyết đã rơi rồi, nhưng em ko có ở bên tôi. Em biết tôi nhớ em lắm ko?

-Yuko !!! 

Nghe có người gọi tên mình, cô sóc quay lại, đôi mắt cô lộ đầy vẻ bất ngờ khi đó là Haruna – người đang thở hồng hộc sau khi chạy một quãng đường trong thời tiết lạnh giá thế này.

(*1) : Tuyệt kĩ sấm: Con rồng mang tên sự giận dữ

(*2): Tuyệt kĩ sấm: Vũ điệu của một trăm tia sét

[LongFic] Không có gì định nghĩa được tình yêu[Kojiyuu,BCCC,(Astumina)]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ