Joongoo muốn đối mặt với Jonggun. Nhưng gã không thể làm ngơ cơn đau từ cái răng khôn mỗi lần nhìn hắn. Jonggun không rời mắt khỏi tấm lưng đang quay về hướng mình. Thấy vậy, hắn cũng đứng lên trở về phòng giam. Tiếng ghế vừa vang lên, Joongoo cắn răng quay người lại, một tay đặt lên bụng, tay kia chỉ về phía ngực Jonggun, cười rạng rỡ nói.
“Cứ coi chúng thay cho nhẫn đôi của chúng ta, nên đừng chăm sóc kĩ làm nó mờ sẹo nhé~. Dù sao thì cậu nào thèm để ý mấy việc này.”
Jonggun đặt tay lên ngực mình, do dự chốc lát rồi mỉm cười nhẹ. Joongoo chợt cảm thấy vết thương trên người lại ngứa ngấy, đầu lưỡi cạ vào cây răng bệnh.
Sau cuộc thăm gặp, thế giới đón chào Joongoo bằng ánh nắng ấm áp giữa trưa. Gã ngước nhìn bầu trời, khóe môi nhếch cao. Nhưng nụ cười không kéo dài, chiếc răng khôn bỗng ê buốt dữ dội khiến gã nhăn mặt. Không chịu nổi nữa, Joongoo mặt nhanh chóng đi nha sĩ.
Nằm xuống ghế dài, bác sĩ đến gần và bảo gã há miệng ra. Joongoo làm theo, trong lòng chỉ mong nhổ răng thật nhanh cho xong. Và gã không may mắn như vậy, chân răng mọc chỉa kì lạ chẳng khác gì tính cách của chủ nó, khiến việc nhổ thêm khó khăn. Thuốc tê dần phát huy tác dụng, Joongoo không còn cảm nhận được gì, nhưng những rung động từ máy khoan mang đến cảm giác đau mơ hồ. Khi chân răng lần lượt lay ra khỏi thịt, tim gã lại đập thình thịch mà không hề hay biết.
Xong xuôi, gã đứng trước gương chọt vài cái vào bên má sưng đỏ, không hiểu sao lại chua chát.
Nếu Gun mà ở đây, chắc cậu ta sẽ chê cười mình nhỉ? Hay là… sẽ lo lắng hỏi xem có đau không? Hừ, cậu ta mà lo á? Thật nực cười. Rõ ràng đã nhổ chiếc răng khôn ấy đi rồi, vậy mà ngực vẫn cứ đau nhói. Họ đâu có yêu nhau. Chỉ là thứ tình bạn dây dưa, dở dang, chẳng khác gì miếng kẹo cao su đã nhai mất đi vị ngọt. Đúng mà, nhỉ?
Khi nó mọc lên, nước mắt gã tuôn trào như thể trái tim vang lên nỗi buồn mà trước đó gã chưa từng nhận ra. Gã không thích khóc, nhưng lại ôm chặt vết thương mà rơi lệ. Chỉ tới lúc đấy, gã mới nhận ra những gì mà hắn cùng gã đã làm, đang làm, chính là tình yêu. Những ký ức gã muốn thỉnh thoáng đem ra nhung nhớ khi vẫn sống, những ký ức cùng nhau trải qua bao khó khăn khiến gã vui vẻ khi nhớ, bất chợt lướt qua đại não, trở thành loại thuốc mỡ cay xát lên trái tim.
Chắc chắn đó là tình bạn. Gã chỉ thương hại cho hắn, người từng chẳng có lấy một người bạn. Thế mà giờ hắn lại chiếm cả góc trái tim làm gã khổ sở. Nếu người ta định nghĩa cảm giác này là tình yêu, gã không muốn nói rằng gã yêu hắn. Không, gã muốn. Nhưng liệu hắn ta có chấp nhận thứ cảm xúc lớn dần này không? Hắn sẽ không hiểu. Vậy để gã moi tim và tặng cho tên khốn khiến gã thành ra thế này. Nếu tình cảm này và trái tim cũng có thể nhổ đi như răng khôn, thì gã sẽ quên đi hắn. Nhưng liệu gã chấp nhận quên? Không, gã sẽ không thể quên. Nếu gã có thể quên đi, thì cảm giác đây không phải là tình yêu. Gã muốn nói rằng gã yêu hắn, nhưng nó đau đến mức có lẽ khó mà nói nên lời. Và gã sẽ trao cho người con trai gã yêu những lời tuyệt đẹp nhất.
__________________
Không có gì thay đổi kể từ ngày Jonggun mãn hạn tù. Mối quan hệ giữa họ vẫn thoải mái như cũ. Liệu Joongoo thực sự đã từ bỏ Jonggun rồi sao? Không ai biết. Chẳng ai hiểu được sự thật ẩn sau biểu cảm của gã. Phải che giấu cảm xúc, phải cười đùa trước mặt người mình yêu thật mệt mỏi, nên Joongoo đã quyết định. Gã nhét tình của tim, thứ đã tổn thương sau từng ngày tháng không thể thổ lộ vào sâu trong lòng ngực. Rồi tự ép mình cắn nuốt lấy trái tim mà gã luôn chờ đợi trao cho Jonggun, để nó quay trở về chỗ cũ, để tình cảm này không cản trở tình bạn giữa họ, để ánh mắt chàng trai ấy dành cho gã sẽ không thay đổi.
Cuối cùng Joongoo đã buông bỏ Jonggun. Chôn vùi những ký ức về mối tình đầu vào trái tim bị gặm nhắm đến nát bấy. Gã sống tốt. Gã quên hắn và bắt đầu một tình yêu mới, hẹn hò với nhiều người khác nhau cũng dần tạo khoảng cách với Jonggun, để tìm thấy cảm giác yêu thêm lần nữa. Có lẽ vì thứ đỏ thẫm kia chẳng còn nguyên vẹn, dù có thử yêu bao người và được bao người yêu đi chăng nữa, sự trống rỗng trong tim gã vẫn không biến mất.
Thế là gã đành làm quen với các tình yêu như thế và vào ngày nọ, gã gặp một người rất giống Jonggun. Tính cách thẳng thắn, ít nói, gương mặt điển trai. Người con trai giống Jonggun đó giúp gã lấp đầy khoảng trống trong tim ngay từ lần đầu gặp. Tình yêu của cậu ta quá đỗi giống với tình yêu mà gã có với hắn, đến mức những kỷ niệm của nhau cứ chồng lấn đè lên, khiến góc trái tim gã chẳng thể yên ổn.
Nhưng gã tin rằng mình yêu cậu trai này.
Và rồi thời gian trôi qua, gã vẩn vơ câu hỏi rốt cuộc gã thật sự yêu con người này hay chỉ yêu cái vẻ ngoài quá giống hắn, cái vỏ bọc nhắc gã về hắn? Lúc đầu, gã thật sự nghĩ mình thích cậu ấy, nhưng càng lâu, gã lại càng nhớ mùi thuốc lá nồng nặc của hắn hơn là hương nước xả vải ấm áp cậu ta dùng. Người ấy nấu ăn rất giỏi, nhưng lại thèm được ăn món hầm mà hắn từng nấu cho. Giờ gã chẳng biết nữa. Nếu đứng trước mặt nhau, liệu gã có thể tự tin nói rằng mình yêu người này không? Gã sẽ phải nói rằng mình yêu thôi, bởi gã đã quyết không yêu hắn nữa rồi kia mà.
Nhưng Gun ơi, nếu như thế giới sụp đổ, tôi sẽ chạy đến bên cậu, trao trái tim vụn nát cho cậu và thì thầm lời yêu với cậu. Với cậu, mối tình đầu và cũng là tình yêu vĩnh cửu của tôi. Tôi yêu cậu hơn bất kì ai trên thế gian này.
“Tôi yêu cậu nhiều lắm, Gun à.”
Dù tôi có thốt ra lời ấy thì thứ nhận lại chỉ là sự im lặng. Khi nghĩ về cậu, trái tim tôi, không phải răng khôn, lại đau nhói. Có lẽ trái tim tôi đã hướng về cậu thật rồi rồi.
_______________
Cre: 애열
BẠN ĐANG ĐỌC
[Jonggun bot P.2] Plot + idea + fic
FanfictionPhần 2 ạ🙉 ‼️Không để vào danh sách đọc có Gun top Plot - idea - fic góp nhặt trên X
GooGun / wisdom tooth
Bắt đầu từ đầu
![[Jonggun bot P.2] Plot + idea + fic](https://img.wattpad.com/cover/395913762-64-k609719.jpg)