GooGun / wisdom tooth

Start from the beginning
                                        

Sau khi Choi Dongsoo chết, cả thế giới ồn ào vô cùng, nhưng rồi khi mọi thứ lắng xuống, sự tồn tại của Choi Dongsoo và Park Jonggun dần phai mờ trong ký ức người đời. Tuy nhiên trong ký ức Joongoo, những kỷ niệm gã có với Jonggun vẫn mãi nguyên vẹn. Chuỗi ngày giống hệt nhau lặp lại vô tận, thế nhưng vẫn có một thứ khiến gã bận tâm không kém gì Jonggun. Còn gì khác ngoài chiếc răng khôn khốn kiếp này. Joongoo lẩm bẩm đủ thứ lời chửi rủa. Ngay khoảnh khắc đó, một ký ức bỗng chốc hiện lên trong đầu gã.

“Này Gun, cậu biết gì không? Răng khôn mọc lên khi trong lòng có người mình yêu đấy.”

“Nói chuyện ngu ngốc gì vậy.”

“Thì là tôi nghe người ta nói thế…”

Joongoo vốn không phải kiểu người tin vào mấy chuyện mê tín, nhưng gã sớm tin vào chuyện răng khôn. Gã nghi ngờ vì dạo gần đây đâu có qua lại với ai. Chẳng lẽ là cậu thỏ Seongeun? Thoáng qua rồi lắc đầu. Dù hay đi chơi cùng Seongeun, đó chỉ là sự thân thiết chứ không phải tình cảm hay ám ảnh. Cheon Taejin ư? Joongoo không thích người có nước da ngăm, nên ngay lập tức gạch tên Taejin và Seongeun khỏi danh sách ứng cử viên của mình. Nghĩ mãi gã vẫn không tìm ra người mà mình có thể yêu. Và rồi hình ảnh Jonggun chợt lóe lên trong tâm trí. Không biết có phải trùng hợp hay không, chiếc răng khôn lập tức đau nhức.

Joongoo đưa mắt nhìn ra con phố đã tắt đèn. Nó vẫn thê lương đến thảm thương. Gã không yêu Jonggun. Không chắc, nhưng Joongoo khẳng định rằng thứ tình cảm của mình dành cho Jonggun không phải yêu. Gã thấy đó chỉ là cảm giác mất đi một người bạn, chứ tuyệt đối không phải yêu đương gì. Làn khí mùa đông lạnh lẽo phả vào mũi Joongoo mùi thuốc lá. Thật quen thuộc nhưng gã không lần tìm theo. Làm gì có chuyện đó là mùi thuốc của hắn ta được.

Đây là lần cuối Joongoo đăng ký thăm gặp Jonggun. Nếu hôm nay hắn ta vẫn không ló mặt, thì gã sẽ không bao giờ đến tìm nữa. Ngồi trên ghế phòng thăm, gã ôm lấy trái tim đang run lên từng đợt. Gã đã nghĩ hắn sẽ không đến nhưng rồi cánh cửa mở ra, Jonggun bước vào với tay còng. Dù gương mặt hốc hác đi đôi chút, nhưng vẫn đẹp trai như ngày nào. Buổi thăm không có nhiều thời gian. Joongoo phải nói ra hết tất cả những điều mình muốn nói.

“Tôi không phải muốn thăm cậu đâu.”

“Vậy cậu đã đăng ký thăm gặp bao nhiêu lần rồi.”

“Tôi đến vì lo cho người mình đơn phương thôi và… người đó là cậu.”

Jonggun lắng nghe từng chữ một, khẽ nở nụ cười nhạt.

“…Tôi đoán mình chẳng có tư cách để nói về điều này… Nhưng sao bên má lại sưng vù thế?”

“Không biết, răng khôn mọc nên vậy đấy. Còn cậu sao không nói được một câu xin lỗi hả?”

“Ừ xin lỗi, vậy cậu đã có người yêu chưa?”

“Lại nói nhảm. Thôi, bận lắm. Hết chuyện để nói rồi phải không?”

Nhìn Jonggun im lặng không nói gì thêm, Joongoo thở dài rồi đứng dậy. Ngay khi gã quay lưng định bước đi, Jonggun nhỏ giọng lẩm bẩm.

“…chúng ta vẫn còn là bạn, đúng không?”

“… Tất nhiên rồi, đồ ngốc. Với nhớ ăn uống cho đầy đủ vào. Nhìn mặt mày chẳng ra làm sao.”

[Jonggun bot P.2] Plot + idea + ficWhere stories live. Discover now