Chương 169+170: Genin báo thù

175 29 0
                                    

Ý anh là gì, cô đã biết rồi sao? Họ đã từng gặp nhau trong quá khứ phải không? Nhưng nếu cô đã từng gặp Ishakan thì cô không thể nào quên được anh. Leah im lặng nhìn người đàn ông trước mặt.

Anh có những đường nét sắc sảo. Khuôn mặt được chiếu sáng dưới ánh trăng đẹp hơn bất kỳ khuôn mặt nào cô từng thấy, kể cả giữa những người Kurkan. Cô sẽ không bao giờ quên được khuôn mặt này ngay cả khi cô cố quên đi.

Nhưng Ishakan dường như không muốn thảo luận thêm về vấn đề này. Anh bế cô lên tay mình và thay đổi chủ đề.

"Trò chuyện nhàm chán thế là đủ rồi," anh nói, làm ra vẻ tinh nghịch. "Có nhiều việc phải làm, Leah. Ta phải hôn nàng, và có những thứ nàng cần ăn."

"......"

Leah muốn nói nhưng không thốt nên lời. Ishakan mỉm cười trước phản ứng của cô.

"Một chiếc lều đã được dựng sẵn cho chúng ta, vậy nên tối nay chúng ta sẽ ngủ ở đó, bên ngoài thành."

Cô không quan tâm mình sẽ ngủ ở đâu, miễn là được ở bên anh. Trước cái gật đầu của cô, Ishakan bước về phía một chiếc lều khác. Khi bế cô đến đó, anh thì thầm điều gì đó mà cô không hiểu.

"...Cung điện hoàng gia hôm nay sẽ khá nhộn nhịp đấy."

***

Dưới ánh trăng mờ, Genin chạm rãi thở ra. Một luồng nhiệt nóng bừng chạy khắp cơ thể cô và đôi mắt cô sáng lên một cách kỳ dị.

Thịt và máu vương vãi khắp nơi. Giữa cuộc tàn sát, chỉ có những cái đầu đứt lìa mới có thể nhận dạng được trên mặt đất. Những tên Kurkan theo chủ nghĩa thuần túy, những kẻ theo tên Vua đã chết, đã có một kết cục đau khổ. Những biểu cảm khiếp sợ trên khuôn mặt chúng là bằng chứng cho sự đau đớn về cái chết của chúng.

Genin nhìn chằm chằm vào những thi thể rách rưới đầy máu trong nhiều giờ. Khi biết được những kẻ mà cô tin là đã chết vẫn còn sống, cô không khỏi vui mừng. Vui mừng vì vẫn còn cơ hội gây ra nỗi đau này cho chúng. Nhưng bây giờ mọi chuyện đã kết thúc, Genin lại không vui.

Bản edit đăng duy nhất trên Wattpad Clairenovel, những nơi khác đều là ăn cắp.

Khi cô ngồi suy nghĩ, một mùi hương quen thuộc, tươi mát thoảng qua cô. Cô nhìn lên.

"...Ishakan," cô nói với giọng đứt quãng.

Anh đứng đó với chiếc tẩu dài trên tay và thở ra một làn khói. Đôi mắt vàng của anh bình tĩnh nhìn Genin và vụ thảm sát mà cô đã gây ra.

Mặc dù nơi đó sặc mùi máu, anh vẫn bước về phía cô và châm một điếu xì gà mỏng rồi đưa cho Genin. Tay cô run rẩy khi cầm lấy nó.

Sau vài hơi thở, cảm xúc hỗn loạn và ánh mắt săn mồi trong mắt cô nhạt dần. Genin nhắm mắt lại.

"......"

Nước mắt cô trào ra, thấm qua vết máu khô trên mặt rồi nhanh chóng rơi xuống đất.

Họ đã giết những kẻ đã chặt chân chồng cô ngay trước mắt cô. Nhưng dù đã giết chết chúng một cách đau đớn nhất có thể, Genin vẫn hối hận. Dù cô có làm gì thì cũng không thay đổi được quá khứ.

[18+] HÔN NHÂN CƯỠNG ĐOẠT Where stories live. Discover now