Lý Gia Minh không có ngu xuẩn như vậy, vội lấy lòng nói: “"Chị dâu chị nghiêm trọng rồi, là Đình Đình không biết nói, vẫn chọc chị tức giận, chị đừng tức giận.”

Dứt lời, anh ta trừng mắt đỏ hoe nhìn người vợ đang tức giận: “Em còn không đi, còn đứng đó làm gì!”

Lần này anh ta thực sự thất vọng về người vợ này, nếu biết cô ta vô dụng như vậy thì ngay từ đầu anh ta đã không nên cưới cô ta.

Lý Gia Minh lại không khỏi hâm mộ Chu Thuật Hoài, người đàn ông nông thôn như vậy lấy được một người vợ xinh đẹp như hoa như vậy thì thôi, tính cách đối phương còn cường thế như thế.
Tuyệt không dễ bắt nạt.

Lý Gia Minh kéo vợ, cả người lửa giận rời khỏi Chu gia.

Tính toán thay đổi chiến lược lại đến.

Anh ta không ngu ngốc như vợ mình, anh ta biết đối phương không dễ chọc giận, còn vẫn cùng người ta cứng đối cứng.

Giờ thì tốt rồi, nháo thành như vậy.

Chu gia tuy rằng không có quyền thế gì, nhưng nhìn căn nhà lớn này liền biết là không thiếu tiền.

Vợ mình có nhà mẹ đẻ tốt như vậy lại không biết lợi dụng, thật sự là một ngu xuẩn!

Trong phòng, Tư Vân nhìn hai con nhỏ sắc mặt không tốt lắm, an ủi nói: “Được rồi không có việc gì, còn nhớ lúc trước mẹ đã nói cái gì không, nếu gặp phải chuyện như vậy, nhất thiết không thể cùng đối phương cứng đối cứng, hai đứa còn nhỏ, làm sao có thể ngăn cản được hai người lớn đây, bọn họ dám lấy thì để cho bọn họ lấy, đến lúc đó đưa bọn họ vào cục cảnh sát mới là phương pháp giải quyết tốt nhất, mà không phải lấy thân mạo hiểm, biết không?”

Nói xong, cô lại nhìn một chút lỗ tai sưng đỏ một mảnh tiểu lão nhị, quan tâm nói: “Tiểu Hàn thế nào?”

Tiểu lão nhị vốn không có chuyện gì, tuy rằng bị nhéo lỗ tai một cái rất đau, thế nhưng hiện tại cô nhỏ hư hỏng bị đuổi đi, cậu nhóc vẫn rất vui vẻ, kết quả nghe được Tư Vân hỏi, ánh mắt liền đỏ lên, há miệng liền nghẹn ngào khóc lên: “Mẹ, cô mắng mẹ hồ ly tinh, con mới không cho cô ấy lên lầu.”

Lúc trước bà Lưu tới nhà, bởi vì mình mới dẫn đến đồ đạc của mẹ bị trộm đi.

Bây giờ cô nhỏ cũng hùng hổ muốn lên lầu, còn mắng chửi người, coi như là bị đánh hắn cũng không cho cô nhỏ lấy đi đồ của mẹ!

Chỉ là mình không nghe lời, không biết mẹ có tức giận hay không.

Tư Vân sờ sờ đầu của cậu nhóc nói: “Mặc kệ như thế nào, tiếp theo gặp phải chuyện như vậy, không thể cùng bọn họ cứng đối cứng, con phải nhớ kỹ lời của mẹ, ở thời điểm nguy hiểm, bảo vệ tốt chính mình mới là chuyện đầu tiên con phải làm biết không?”

Chu Trạch Hàn cái hiểu cái không gật đầu, cậu nhóc cảm thấy phải có trách nhiệm bảo vệ đồ đạc của mẹ, có bị đánh cũng không sao, nhưng mẹ đã nói như vậy, sau này cậu nhóc sẽ.

Xem Tư Vân không tức giận, cậu nhóc thở phào nhẹ nhõm, còn có chút vui vẻ nói: “Cô nhỏ nhéo lỗ tai con, con cắn đùi của cô ta, đau chết cô ta! Con không có bị thiệt mẹ.”

Tư Vân dừng một chút, sau đó bất đắc dĩ thở dài, vươn tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu nhóc.

Tính tình không chịu thiệt, về sau không biết phải ăn bao nhiêu thiệt thòi.

“Con còn cười, mặc kệ cô ta như thế nào, cô ta cũng là người lớn, con cắn cô ta cho hả giận, có thể đánh cô ta sao?”

“Tiểu Đông, sau này em trai còn như vậy cản nó lại một chút, nếu không trong nhà nếu là không có người, bị đánh làm sao bây giờ?”

Chu Trạch Đông gật đầu, cảm thấy em trai mình thật bốc đồng.

Cô nhỏ mới vừa tiến vào cũng chưa nói được hai câu, em trai đã cãi nhau với cô ta, cậu ta cũng không kịp phản ứng.

Mẹ nói rất đúng, em trai như vậy về sau khẳng định chịu thiệt, vì thế cậu ta nghiêm túc gật đầu: “Mẹ, con biết rồi.”

“Mẹ ~ hô hô ~” Oánh Oánh trong tay cầm bánh quy nhỏ đi tới, lót bàn chân nhỏ tiến đến bên tai Chu Trạch Hàn thổi thổi.

Cô bé biết nói từ ngữ tương đối ít, nhiều nhất chính là gọi mẹ, đau thì biết mình hô hô.

Vừa mới nhìn thấy nhị ca bị người ta nhéo lỗ tai, liền nghĩ đến trước kia mình cũng bị bà Lưu nhéo lỗ tai như vậy, nhị ca chính là thổi thổi cho cô bé như vậy, thổi thổi sẽ không đau.

“Em gái, nhị ca không đau!” Chu Trạch Hàn ngửa cằm nhỏ, kiêu ngạo nói.

Tuy rằng bị dạy dỗ, nhưng mà cậu nhóc cảm thấy, mình bảo vệ đồ đạc của mẹ.

Tất cả đều đáng giá.

Nghĩ tới điều gì, cậu nhóc vội vàng lục trong cặp sách lấy ra tờ giấy, vui vẻ nói: “Mẹ xem này.”

Tư Vân nhìn thoáng qua, bài thi toán học, 64 phân.
Cô nhướng mày: “Tiểu Hàn lợi hại như vậy, đều thi đạt tiêu chuẩn rồi.”

Chu Trạch Hàn ngượng ngùng cúi đầu, gãi gãi cái ót: “Không, không lợi hại.”

Tư Vân cười sờ sờ từng đứa một, sau đó nói với bọn họ: “Các con đi nghỉ ngơi đi, mẹ đi nấu cơm cho các con.”

“Vâng mẹ.”

Các tiểu tử tức giận đến nhanh, đi cũng nhanh, nhất thời cao hứng nhảy dựng lên.

Có mẹ ở đây, lúc nào bọn họ cũng vui vẻ.

Tư Vân vào phòng bếp làm cơm tối, sau khi ăn cơm xong, liền cho vào nồi bắt đầu hầm canh sườn.
Khoai tây và củ cải được cắt thành miếng bỏ vào bên trong cùng nhau hầm, chờ vớt ra khỏi nồi liền vô cùng mềm và ngon miệng.

Cô ra khỏi bếp và thấy hai đứa trẻ đang làm bài tập về nhà.

Nhìn thấy cô, Chu Trạch Đông đứng dậy, trên bàn bài thi trong lúc lơ đãng rơi trên mặt đất.
Tư Vân theo bản năng đưa tay nhặt lên, vừa nhìn thấy đã là 100 điểm.

Cô nhướng mày.

Xuyên Về TN 80 Mẹ kế xinh đẹp lấy chủ trại Heo Where stories live. Discover now