Chu Đình Đình người này hẹp hòi mang thù nhất, đắc tội Chu Đình Đìnhkhông có kết quả tốt!
“Cho nên đây là lý do em đạp cửa?” Chu Thuật Hoài lạnh lùng nhìn cô ta chằm chằm, trong ánh mắt không có chút tình cảm nào.

“Em... là cô ta khiêu khích em trước!” Chu Đình Đình vội vàng đổ lỗi lên người Tư Vân.

Cô ta chỉ vào Tư Vân nói: “Cô ta quá độc ác, vu oan cho thím Lưu ăn trộm đồ, lại còn hủy hoại quan hệ giữa hai nhà chúng ta, bây giờ còn nhốt em ngoài cửa!!”

Nghĩ đến lý do hôm nay mình tới, Chu Đình Đình trong nháy mắt tìm về tự tin, lòng đầy căm phẫn chỉ trích nói.

“Ai nói cho em bà ta không trộm đồ?” Chu Thuật Hoài trầm giọng nói.

“Nghĩ lại cũng không thể nào!” Chu Đình Đình quả quyết nói: “Thím Lưu không phải loại người như vậy, khi còn bé thím ấy đã chăm sóc em!”

Cô ta không tin thím Lưu sẽ trộm đồ, mình cũng không phải kẻ ngốc, làm sao có thể đi tin tưởng một người xa lạ mà không phải người mình quen biết mấy chục năm đây?

Hơn nữa, nếu thím Lưu muốn trộm đồ, đã sớm trộm, như thế nào lúc nào không tốt, hết lần này tới lần khác chỉ có lúc cô ở đây!

“Cho nên em đã tự quyết định bảo lãnh cho bà ta khỏi cục cảnh sát?” Giọng điệu Chu Thuật Hoài bình tĩnh.

“Đương nhiên a, thím Lưu không có trộm đồ, dựa vào cái gì phải nhốt thím! Thím Lưu chiếu cố tiểu lão đại bọn họ lâu như vậy, không có công lao cũng có khổ lao đi, anh à, sao anh có thể nhẫn tâm như vậy với bà già như vậy!”

Chu Đình Đình phẫn nộ không thôi, nếu không là bạn tốt gọi điện thoại cho mình, cô ta còn không biết chuyện này.

Tối hôm trước cô ta mới đón người về, bởi vì vết thương của thím hơi nghiêm trọng, còn phải để bà ta nghỉ ngơi hai ngày, biết những chuyện đã xảy ra, lúc này mới tìm tới.

“Được.” Chu Thuật Hoài gật đầu, quay đầu nhìn về phía người đang xem kịch: “Thím Vương, phiền thím ra mặt nói xem thím Lưu đến nhà dì mua bao nhiêu đồ ăn.”

Người phụ nữ mập mạp gọi thím Vương đi ra, cười nhạo một tiếng nói: “Mỗi lần chỉ mua một đồng thức ăn, còn đều là chúng ta bán lá rau thối còn lại, ký ức của tôi vẫn còn mới mẻ."

Nghe nói như thế, thím Lưu đều bối rối.

Nụ cười cứng đờ trên mặt, kịp phản ứng lập tức kịch liệt nói: “Bà, bà ăn nói bậy bạ.”

“Ai ăn nói bậy bạ, bà mỗi lần đi đều là ngồi xổm chỗ rẻ nhất đấy, lúc trước tôi nói bà hai câu, bà còn nói tôi ít xen vào việc của người khác đâu!” Thím Vương âm dương quái khí nói.

Chu Thuật Hoài nghe xong lời thím Vương nói, đáy mắt không nói rõ cảm xúc gì, giọng nói bình tĩnh, nhưng những người biết rõ anh, đều biết người đàn ông này nhất định nổi giận: “Mỗi tháng tôi cho bà ba mươi đồng tiền lương, hai mươi đồng tiền đồ ăn, bà chăm sóc đứa nhỏ như vậy sao.”

Sau khi Tư Vân tới, anh đã lập tức phát hiện ra điều không ổn, cho nên cố ý cho người đi kiểm tra một chút.

Quả nhiên, thím Lưu đâu chỉ là tham một chút!
“Thím Trương, bà nói đi.” Chu Thuật Hoài lại bình tĩnh mở miệng.

Xuyên Về TN 80 Mẹ kế xinh đẹp lấy chủ trại Heo Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ