Lâm Tư Tư mặc âu phục màu hồng nhạt đi theo phía sau, bộ dáng nhu thuận hiểu chuyện.

Tư Vân nhìn lướt qua bộ âu phục kia, lại còn giống hệt bộ âu phục nào đó trong tủ quần áo của cô, ngay cả màu sắc cũng giống nhau, chỉ là Lâm Tư Tư từ nhỏ lớn lên ở nông thôn, phơi nắng có chút đen, màu hồng lại càng lộ ra đột ngột.

Tư Vân yên lặng thu hồi ánh mắt, trong lòng có chút nghi hoặc, gia đình này chạy tới đây làm gì?

Lâm Tư Tư tự nhiên cũng chú ý tới Tư Vân, dù sao ở đây rách nát nhà ngói trong sân, cô xinh đẹp không giống như là người thời đại này, rõ ràng chỉ là đơn giản thoải mái rộng thùng thình áo thun cùng quần jean, mặc ở trên người của cô đều đặc biệt xinh đẹp.

Da trắng chói mắt.

Đây là cô ta dùng bao nhiêu sản phẩm bảo dưỡng đắt tiền, cũng không bảo dưỡng được.

Lâm Tư Tư mười tám tuổi, chính là tuổi dậy thì, trên mặt mọc không ít mụn, trước kia không hiểu chuyện, thường xuyên lấy tay nặn, dẫn đến làn da càng ngày càng kém.

Trước đây cô ta rất khó hiểu, tại sao cùng một nhà, anh trai và em trai từ nhỏ đã có làn da đẹp hơn cô ta, da anh cô ta tuy ngăm đen nhưng dù làm cách nào cũng không có lỗ chân lông, nét mặt đều cũng rất ưa nhìn.

Hai người em khi còn nhỏ trắng nõn non nớt, vô cùng xinh đẹp, khi đó cô cho rằng mình đẹp cũng có lý do, dù sao người trong nhà cũng có dung mạo tốt.

Vì thế cô ta cũng là cô gái xinh đẹp nhất làng.

Nhưng khi lên thành phố, cô ta nhận ra rằng ngoại hình đẹp của mình thực sự không có gì đáng nói.

Đặc biệt khi Lâm Tư Tư nhìn thấy Tư Vân, cô ta mới biết được, chênh lệch giữa người với người rốt cuộc lớn bao nhiêu.

Cô mới biết được, cái gọi là gen có sức mạnh như thế nào.

Vốn tưởng rằng Tư Vân ở trong thôn một thời gian, khẳng định cũng mặt xám mày tro như mọi người.

Ai biết gặp lại vẫn xinh đẹp như vậy.

Ngược lại chính mình tỉ mỉ ăn mặc, dáng vẻ xinh đẹp có chút dùng sức quá độ.

Làm cô ta một cảm giác tinh tế của sự xấu xí.

Lâm Tư Tư đổ hết tất cả lỗi lên người của Tư Vân.

Cô ta nghĩ, nếu không phải vì Tư Vân đã cướp đi cuộc đời mười tám năm của mình, có lẽ mình cũng giống như cô, vừa trắng vừa xinh đẹp.

Cũng không đến mức tốn sức ăn mặc như vậy, còn không sánh bằng cô.

Nhìn thấy Tư Vân, sắc mặt cha Tư mẹ Tư âm u.
Còn tưởng rằng Tư Vân tìm Lâm gia muốn bọn họ từ hôn.

Lúc này cũng không có sắc mặt tốt.

Vốn bọn họ không đưa Tư Vân đến Lâm gia mà là Tư gia, bọn họ dự định để Tư Vân kết hôn với người đàn ông mà con gái đã đính hôn càng sớm càng tốt, như vậy Tư Vân chính là người đã kết hôn, không chỉ giúp con gái giải quyết vấn đề hôn nhân ở nông thôn, ngày sau cũng không thể phá hư hôn nhân của con gái và Phó gia.

Lúc này nhìn cô xuất hiện ở chỗ này, lại nghĩ tới con gái nói cô đem công việc bán đi tiền, có thể muốn trở về thành phố, tự nhiên cho rằng Tư Vân hính là đến thương lượng từ hôn.

Lập tức quát lớn nói: “Không phải cô đã đáp ứng chúng tôi muốn kết hôn rồi sao, sao lại chạy về đây, chẳng lẽ cô cho rằng hủy hôn là có thể trở về trong thành, phá hỏng hôn lễ của Tư Tư và Phó Dương của chúng tôi phải không!”

Nói đến đây, Trương Thúy Mai chán ghét nhìn về phía Tư Vân: “Những năm này chúng ta đem ngươi nuôi lớn, đã tận tình tận nghĩa! Tư Tư vị hôn phu, cô đừng si tâm vọng tưởng!"

Tư Vân ngước mắt lên, dưới lông mi dài đen, ánh mắt thâm thúy như đầm đen.

Vị hôn phu của Lâm Tư Tư?

Người nhà này, bị hoang tưởng hay sao?

Trương Thúy Mai nói quá đáng, nói xong có chút hối hận.

Kỳ thật bà ta cũng không muốn đối với đứa nhỏ mình nuôi lớn như vậy, nhưng trên đường đi tới, nghe Tư Tư nói như vậy càng nghĩ càng lo lắng.

Cho nên lúc này giọng điệu mới nặng một chút.

Nhìn thấy Tư Vân nhìn mình chằm chằm, vẻ mặt cũng có chút không tự nhiên.

Đang lo lắng con gái cãi nhau ầm ĩ như trước, Tư Vân lại bình tĩnh cụp mắt xuống nói: “Mẹ, mẹ nói cái gì vậy, sao con nghe không hiểu.”

Lời này vừa nói ra, vừa rồi đè xuống tức giận Trương Thúy Mai lại cảm thấy một trận tức giận trên đầu: “Cô còn chết không thừa nhận, Tư Tư đều thấy cô đem công việc bán đi, cô liền muốn đem công việc bán đi, để cho ngươi lên thành phố tìm thiếu gia của Phó gia sao?”

Đôi môi đỏ mọng của Tư Vân nhẹ cong, đôi mắt thanh mị đảo qua Lâm Tư Tư, giống như nhìn thấu tất cả.

Lâm Tư Tư tiếp xúc với ánh mắt của cô, không nhịn được cúi đầu, bất an đồng thời có chút chột dạ.
“Mẹ, mẹ suy nghĩ nhiều rồi chứ, con đã kết hôn với Chu tiên sinh rồi, con làm sao có thể đi tìm Phó Dương chứ?” Tư Vân thở dài một tiếng, vẻ mặt bất đắc dĩ.

“Kết hôn? Nhưng các ngươi chưa có giấy chứng nhận kết hôn, ai biết cô là có ý nghĩ gì?” Trương Thúy Mai vẫn không tin lắm.

Xuyên Về TN 80 Mẹ kế xinh đẹp lấy chủ trại Heo Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ