1.

295 46 4
                                    


Chiếc áo cardigan màu kem mềm mại rõ ràng không phải phong cách của một tên có phần bụi đời. Nhưng Riki đang mặc nó, mang cả một đôi giày thể thao được Daniel tặng sinh nhật năm ngoái nhưng tiếc mãi không mang. Đâu đó còn thoang thoảng mùi nước hoa quen thuộc khiến những người trên hành lang bệnh viện phải ngoái nhìn.

Phòng VIP 182: Bệnh nhân Kim Sunoo.

Kể từ khi bố mẹ mất, Riki chưa bao giờ hồi hộp, bây giờ cũng vậy. Xác nhận đúng phòng, em gõ vài cái dưới tấm biển treo tên.

Không có ai trả lời.

Ồ. Anh ta bị điếc nhỉ.

Tự giác mở cửa vào phòng, chiếc giường nằm khuất sau phần tường toilet đang nhô lên cái đồi nhỏ. Ai đó đang bọc chăn ngủ ngon lành dù trời sáng bảnh mắt.

Khẽ đặt một giỏ hồng treo gió xuống bàn trà. Riki nhẹ bước tiếp cận cục tròn ủm đang thở đều đằng kia. Mái đầu nâu ánh đỏ mềm mại ló ra từ trong chăn với những sợi rối tung trên gối nằm gãi vào tim người khác như một chú mèo.

Em ngồi bên cạnh yên lặng chờ đợi, hoàn toàn không có ý đánh thức sinh vật có vẻ dễ thương này. Mãi đến khi mặt trời lên đến đỉnh đầu, tiếng chăn nệm xô vào nhau mới đánh động đến Riki nãy giờ chăm chú vào điện thoại.

Không ngoài mong đợi. Sự trong trẻo tinh khôi khiến Riki thoáng chút nghĩ đến hình ảnh nàng Aphrodite.

Dưới ánh sáng trắng của bệnh viện, đường nét thanh tú đan xen giữa cái ngây ngô của thiếu niên và dáng vẻ trưởng thành. Tóc nâu đỏ tơ mỏng bồng bềnh, che khuất chân mày thoạt rất ngoan ngoãn. Môi hồng nhạt màu nom mềm mại. Dáng vẻ tinh khôi sạch sẽ tựa giọt sương sớm lấp lánh dưới ánh nắng. Lại thêm vài vết đỏ hồng do kim truyền dịch nở rộ trên làn da trắng tuyết như hoa đào. Vừa gầy yếu vừa nhu nhược, hấp dẫn ánh mắt kẻ khác.

"Chả trách sao trong mắt Daniel, ngoại trừ người này ra thì sinh vật sống khác chỉ đơn giản mô tả là có đầy đủ mắt mũi miệng. Chưa bảo giống mấy con mực lá là còn may."

Tuy nhiên, đạt đến mức độ kinh diễm thì không hẳn. Vì đôi mắt người nọ bị che kín bởi nhiều vòng băng trắng. Đôi mắt như cửa sổ tâm hồn mà chiếc cửa sổ này suýt nữa thì vĩnh viễn thương tổn. Đã thế còn bị điếc.

Riki cảm thán dung nhan người trước mặt chứ chẳng hề rung động chút nào.

Nhìn qua, người ta sẽ đoán em là tên bất cần. Nhưng bên trong, tấm lòng em đã sớm bị thế giới này làm cho mục ruỗng. Ngoài thân xác trống rỗng này với thói quen bước đằng sau Daniel trên đường đời, em chẳng còn biết làm gì khác. Mà người có ý nghĩa ấy cũng sắp chẳng còn nữa, Riki chỉ muốn làm tốt điều cuối cùng này để Daniel có thể ra đi thanh thản.

"Xin cậu, thay tớ đến bên anh ấy. Bệnh của anh ấy cần động lực sống lắm nhưng ngoài tớ ra anh ấy chẳng có ai ở bên cả."

"Coi như nguyện vọng cuối đời của tớ. Dù sao thì... Hai chúng ta giống nhau mà... Đúng không?"

Chợt thấy anh ta ngồi dậy mò mẫm tìm cái gì đó ở tủ đầu giường. Lại nhìn đôi môi hơi căng ra, Riki quay sang cầm lấy bình nước ban nãy mình đun còn âm ấm, rót lấy một ly.

Sunki - How to love?Where stories live. Discover now