Biết đối phương hoàn toàn ở dưới cơ mình, Sicheng một lần nữa cong môi nở nụ cười, đầu ngón tay mềm mại lướt nhẹ qua gò má Jaemin.
"Cậu muốn hôn tôi phải không?"
Bị hỏi trúng tim đen, Jaemin căng thẳng tới sững người. Mặc dù lý trí trong đầu điên cuồng gào thét nói không, nhưng ngoài miệng thì lại chẳng thể phát ra tiếng. Thứ ham muốn chết tiệt lại bắt đầu trỗi dậy khiến Jaemin một lần nữa như kẻ mất trí tiến lên phía trước, hai tay vươn ra muốn ôm lấy khuôn mặt người kia kéo lại gần.
Thế nhưng Sicheng đã kịp thời quay người né tránh, anh giữ một khoảng cách đủ để Jaemin không thể chạm vào mình, lắc đầu nhìn cậu.
"Tôi là nhân viên của mẹ cậu, nhưng không có nghĩa cậu muốn làm gì cũng được. Tôi không phải công cụ để thỏa mãn cho sự tò mò mới lớn của cậu."
"Tôi không phải một thằng khốn nạn tới mức lấy người khác ra làm công cụ."
"Vậy ý cậu... là thích tôi sao?"
Jaemin không trả lời, mười đầu ngón tay từ từ siết chặt. Chuyện này chính cậu cũng muốn tự hỏi bản thân mình, có phải là đã thích người ta hay không. Cậu không biết gì về đối phương, cũng chẳng tiếp xúc với anh ta được bao lâu, vậy thì dựa vào đâu để thích?
Dựa vào khuôn mặt ưa nhìn, dựa vào nụ cười ngọt ngào, dựa vào đôi mắt trong veo rực sáng kia sao?
Sau một khoảng lặng, Jaemin nặng nhọc nói ra ba từ.
"Tôi không biết."
Sicheng quan sát vẻ mặt buồn thiu chán chường của Jaemin, khóe môi khẽ cong lên một nụ cười nhàn nhạt.
"Chúng ta làm một giao dịch đi."
"Giao dịch?", Jaemin cau mày, khó hiểu lặp lại lời đối phương.
"Cậu hãy ngoan ngoãn hợp tác với tôi, vượt qua môn tiếng Đức này để tốt nghiệp đúng thời hạn. Khi ấy cậu giúp tôi lấy điểm trước mặt chủ tịch, còn tôi sẽ giúp cậu giải đáp thắc mắc này, được không?"
"Bằng cách nào?", Jaemin buột miệng hỏi.
Lần này tới lượt Sicheng không đáp mà chỉ im lặng mỉm cười.
...
Sau cuộc nói chuyện ngày hôm đó, Jaemin ôm theo một bầu tâm tư bắt đầu nghe theo sự chỉ dẫn của Sicheng.
Kết quả thi lần thứ hai quả nhiên đã tốt lên, đủ để Jaemin có thể tốt nghiệp đúng thời hạn. Chủ tịch Na đương nhiên vô cùng hài lòng với Sicheng, không chỉ bởi anh có thể dạy kiến thức cho cậu quý tử nhà mình, mà còn bởi anh lại có thể dễ dàng trấn áp được tính cách ngang ngược của Jaemin, khiến cậu ngoan ngoãn hợp tác như vậy.
Sicheng thành công lấy lòng chủ tịch, tất nhiên cũng phải chủ động thực hiện lời hứa của mình với Jaemin.
Vào ngày cậu nhận bằng tốt nghiệp, anh đã hẹn cậu tới một hidden bar ở trung tâm thành phố.
Jaemin cũng không biết tại sao mình lại bị cuốn vào câu chuyện hoang đường này, thế nhưng rốt cuộc cậu vẫn đến chỗ hẹn tìm anh.
Vừa tới nơi, Sicheng đã ngồi chờ sẵn trong phòng VIP, bên cạnh anh còn có một chàng trai trẻ khuôn mặt ưa nhìn, dáng vẻ yếu đuối khép nép, đủ để khiến người khác muốn dang tay ra che chở. Thế nhưng ánh mắt Jaemin từ đầu tới cuối chỉ dán chặt lên người anh.
"Anh định làm gì?"
Jaemin phớt lờ bàn tay đang vẫy vẫy của Sicheng, hai tay ôm trước ngực đứng sừng sững trước mặt anh, trầm giọng hỏi.
"Sao phải vội thế, lại đây ngồi làm quen chút đã.", Sicheng híp mắt cười, đon đả đứng dậy kéo Jaemin ngồi xuống ghế sô pha, ngay cạnh chàng trai lạ mặt kia.
Khoảnh khắc bị ấn xuống ghế, Jaemin rất nhanh đã bắt lấy cổ tay đối phương, giữ chặt không để anh đứng ra xa. Hành động này của cậu khiến cả Sicheng và cậu thanh niên kia đều cảm thấy bối rối.
"Cậu buông tay trước đi để tôi nói.", Sicheng gật đầu điềm tĩnh
Jaemin lạnh lùng liếc nhìn anh, giọng nói trầm xuống thêm một tông.
"Đứng yên đó nói."
Không muốn đôi co thêm chỉ vì một chuyện vặt vãnh, Sicheng liền mặc kệ cổ tay đang bị siết chặt, mỉm cười chỉ về phía cậu thanh niên ngồi bên cạnh Jaemin.
"Cậu ấy là người mẫu thuộc công ty quản lý tập đoàn nhà cậu đầu tư, cậu ấy đã ngưỡng mộ cậu từ lâu rồi. Tôi nghĩ đi nghĩ lại, những gì cậu làm với tôi có lẽ chỉ xuất phát từ những bản năng khó kiểm soát của một chàng trai mới lớn. Vậy nên, tôi giới thiệu hai người với nhau, biết đâu cậu lại thấy thích..."
Chưa kịp nghe hết câu, Jaemin đã dùng sức kéo Sicheng ngã vào lòng mình, hai cánh tay rắn chắc giữ chặt anh ngồi trên đùi mình.
"Anh coi tôi là cái gì mà dám làm như vậy?"
Liếc mắt về phía cậu người mẫu đang sợ tới xanh mặt ở sau lưng, Jaemin dằn giọng đuổi người.
"Anh đi đi, chuyện của tôi và anh ta không cần người ngoài chứng kiến."
Không chần chừ nửa giây, cậu ta lập tức đứng dậy rời đi theo yêu cầu của Jaemin. Mặc dù đúng là cậu ta đã tương tư cậu chủ đẹp trai nhà họ Na từ lâu rồi, nhưng đứng trước cơn giận của đối phương, mọi hi vọng cùng quyết tâm đã bay biến hết sạch.
Căn phòng tối tăm lúc này chỉ còn lại hai người, Sicheng mím môi muốn giẫy dụa nhưng lại bị người kia siết ngày càng chặt.
"Dong Sicheng, anh nghĩ tôi là thằng nghiện *** ngày ngày chỉ biết nghĩ tới những chuyện đáng kinh tởm đó mà ngủ với ai cũng được hả? Không ngờ anh coi thường tôi tới mức ấy!"
"Tôi xin lỗi nếu làm cậu khó chịu...", Sicheng bình tĩnh nhìn Jaemin, cánh tay yếu ớt chống trước ngực cậu cố giữ khoảng cách giữa hai người. "Nếu cậu không muốn, tôi sẽ tìm cách khác..."
Jaemin cười khẩy, ghé sát vào đôi tai yêu tinh của Sicheng, thì thầm nói nhỏ.
"Anh muốn tìm cách nào? Tới nước này rồi, thì chỉ còn một cách duy nhất thôi."
