Chương 5

368 29 0
                                    

Trán tôi thật sự rất đau, tôi chụp một bức ảnh thái dương sưng đỏ đăng lên xiaohongshu tìm an ủi.

Caption: "Vinh dự bị thương."

Với tôi mà nói, xiaohongshu chính là vòng bạn bè khác của mình, nơi mà tôi thoải mái bung xoã.

Tiếp cận được không ít cư dân mạng ham náo nhiệt, bình luận đầu tiên xuất hiện rồi.

"Hahaha, nhất định là bị trong lúc lén nhìn trai đẹp."

"Chị em à nghe tôi, mau đem cái ảnh này gửi cho trai đẹp sau đó nói với anh ta, em bị một cái túi đập trúng rồi, muốn được anh ôm ôm."

*(lại là chơi từ đồng âm: túi = bao, ôm = bao)

Tôi run lên mấy hồi.

Mấy cư dân mạng này thật lợi hại, đều là học một biết mười.

Nhưng mà anh đẹp trai kia vẫn chẳng có tí động tĩnh nào, mỗi lần trong phần bình luận của anh ấy chỉ trả lời có mình tôi, tôi đều có thể tưởng tượng ra anh ấy đang bối rối.

Có chút thú vị.

Điện thoại đồng thời nhận được hai tin nhắn.

Một cái là tin nhắn của Biên Triết: "Tiểu Dữu, em bây giờ đang ở đâu? Em không sao chứ? Giờ anh đến tìm em."

Một cái khác là của bạn cùng phòng, là một bức ảnh chụp Biên Triết đang bắt chuyện với gái xinh, cúi đầu nói nhỏ, trông rất thân thiết.

Hờ, chơi trò bắt cá hai tay à?

Tôi cười lạnh, tiện tay chặn rồi xoá luôn số điện thoại của hắn ta.

Mẹ nó xui xẻo thật chứ.
........

Tôi cẩn thận xem qua từng cái huy chương treo trong phòng nghỉ.

Tống Lộ Hành quả thật rất giỏi, rất nhiều giải thưởng là của cá nhân anh ta.

Ngay cả ảnh thẻ của anh ta cũng đẹp một cách quá đáng.

Lúc tôi lướt xiaohongshu lâu tới chán chê, bọn họ mới thi đấu xong.

Thắng rồi, nhóm bọn họ huyên náo đi tới, duy nhất có một điểm khác biệt là, Tống Lộ Hành ngồi xe lăn.

Tôi: ???

A Giang nói Tống Lộ Hành trong lúc đang phòng thủ thì bị ngã, giờ phải đến bệnh viện để chụp x-quang kiểm tra, tiện đem cho tôi một cái xe lăn để cùng nhau đi luôn.

Tôi ngồi lên xe lăn, nhìn Tống Lộ Hành ở bên cạnh, có cảm giác như đang mua một tặng một.

Có chút buồn cười.

"Cô cười cái gì?" Anh ta lạng lùng lườm tôi.

Hả? Cười thành tiếng rồi sao?

Tôi im lặng, một tay che trán, bắt đầu tám chuyện với đàn em bên cạnh: "Thân hình của các cậu đẹp thật đấy, ngày nào cũng luyện tậo sao?"

"Hahaha vâng ạ, chị dâu có thể nhìn ra sao?"

"Vừa rồi lúc các cậu vén áo lên tôi đã nhìn thấy."

Đàn em bắt đầu xấu hổ, gãi gãi đầu: "Chị dâu đừng như thế, đội trưởng Tống vẫn đang ở đây đó."

Tôi: "...."

BẠN TRAI BẤT ĐẮC DĨWhere stories live. Discover now