10.2 Ánh sáng

203 19 8
                                    

Tôi ngồi ở ghế căn tin sau khi nàng bị người ba thân yêu bắt về, tôi bắt đầu căng thẳng mà tự cào cấu lấy da thịt bản thân,cơ thể run lên như muốn bật khóc với hàng tá suy nghĩ vây quanh trong tâm trí tôi ,"Liệu nàng có ổn khi không có tôi bên cạnh? ,tôi không nghĩ nàng sẽ ổn khi ở một mình ngay lúc này, giá như tôi có thể bên cạnh nàng ngay bây giờ, mày thật vô dụng quá nhỉ Seulgi?" .Tôi đứng dậy sau vài tiếng chờ đợi trong sự vô vọng, đôi chân lê từng bước nặng nề về nhà khi bên ngoài nhiệt độ đã thấp đến mức lạnh thấu xương. Về được đến nhà, tôi liền vào phòng tắm rửa sơ qua rồi ngồi co ro một góc,"Hiện tại tôi chỉ còn nàng là ánh sáng duy nhất len lỏi vào sâu trong trái tim đã sớm nhuốm màu tăm tối của tôi."
------------------------------------------------------
End flashback

Đang thẫn thờ thì bỗng có tiếng gõ cửa, tôi đứng dậy đi đến cửa mà hỏi.

-"Ai đấy? "

-" Tớ đây, Son Wendy "

-" Vào đi"

Dứt câu tôi mở cửa, bên ngoài là một cô gái tóc ngắn,mặc một chiếc hoodie xanh dương nhìn tôi choàng tay qua cổ tôi mà ngang nhiên dẫn tôi buớc lại vào phòng, cậu ta ngồi vào ghế nhìn lướt qua bìa sách rồi nhìn tôi.

-" Haizz,chị Irene đã mất cách đây đã 2 năm rồi nhỉ Seulgi? cậu vẫn còn đọc cuốn sách này sao? "

-" Ừm tụi tớ rất thích nó"

-" Tớ vẫn không tin được chị ấy lại mất sớm như vậy.., hai người đã sắp thành công rồi nhưng.."

Tôi ngắt lời Wendy mà nói

-" Tớ cũng không muốn tin, chị ấy không thể rời xa tớ như vậy được, tớ nhớ Irene của tớ lắm"

-" Cậu vẫn phải sống tốt, sống thay cho chị ấy nữa Seulgi"

-" Tớ biết "

-"Thôi bỏ đi, đi ăn không? tớ có chút đói "

-" Đuợc rồi"

Chuyện đau lòng này đã qua 2 năm nhưng nổi buồn, nổi xót xa trong trái tim tôi vẫn không nguôi ngoa sau từng đấy thời gian. Tôi ngậm ngùi nuốt nước mắt vào trong,thay đồ rồi đi theo Wendy.

-----------------------------------------------------------
Flashback

Tôi bừng tỉnh trên sàn nhà, với lấy điện thoại mà nhìn giờ "đã sáng rồi sao? " tôi đứng dậy chuẩn bị mọi thứ rồi xách mông đi đến trường, "nàng có được đến trường không nhỉ? Hi vọng là được,tôi nhớ nàng muốn phát điên lên rồi".Bước đến cổng trường tay tôi đã đổ đầy mồ hôi trên tay, tôi đi dọc qua lớp nàng,

-" Ôi Rene "

tôi suýt nữa đã kêu lớn tên nàng, nàng nhìn về phía tôi với ánh mắt nhớ nhung, buồn bã. Tôi nói bằng khẩu hình miệng hẹn nhau ở căn tin,nàng đã nói đồng ý bảo tôi hãy về lớp học tôi liền như con cún nghe lời chủ vội vã về lớp. Hôm nay tôi chẳng có hứng nghe giảng, đầu tâm trí tôi chỉ còn một hình bóng cô gái ấy, vừa có tiếng chuông tôi liền chạy xuống căn tin đợi nàng như ngày đầu. Nàng xuất hiện vẫn với điệu cười đó,một nụ cười chỉ dành cho tôi mãi mãi chỉ dành cho tôi, tôi vội ôm lấy nàng mà thủ thỉ.

SEULRENE -SERIES Where stories live. Discover now