Chap 25

2.9K 353 104
                                    

Thời gian cứ thấm thoát trôi, mới đó mà đã nửa năm Trân Ni về làm dâu nhà họ Kim Trí rồi.

Miệng đời vẫn vậy, họ vẫn đâm chọt, xỉa xói nàng vì lấy Trí Tú. Nhiều lúc Trân Ni chạnh lòng, nàng muốn chấm dứt lắm nhưng lại không đành. Ngày nào Trí Tú cũng quan tâm, cũng cứ cười nói vô tư như vậy bảo nàng làm sao dám mở miệng thôi người ta bây giờ...

"Tú! Lại đây."

"Vợ gọi Tú ạ?"

Nàng ngoắc Tú, ai kia cũng lon ton chạy về phía nàng. Sẽ luôn là như vậy...

"Hôm nay dắt trâu ra đồng chăn, thầy bảo."

Chả là hôm nay ông Kim có đưa cho đứa con "rể" chục con trâu, nhờ nó chăn thả cho một hôm, tại cái thằng người ở trong nhà bữa nay vắng. U nó bệnh nên nó xin nghỉ làm dăm ba hôm chăm sóc.

"Nhưng mà thầy đưa nhiều trâu quá, Tú sợ mất trâu. Thầy đánh đòn." - Trí Tú gãi gãi cái mông nhỏ, đời Tú sợ lắm mỗi khi bị tét đít.

"Chăn trâu mà để mất là em bị rầy la chứ mình nào có sao. Thương em thì trông cho đàng hoàng biết chửa?" - Trân Ni mỉm cười, nàng xoa mông Tú, vỗ nhẹ vài cái. Mông mẩy quá chừng.

Tú gật gật cái đầu như đã hiểu, ôm rồi hôn má vợ cái liền vui sướng định dắt trâu đi. Còn chưa kịp đã bị nàng kéo tay lại, dúi vào lòng bàn tay Tú một nắm xôi.

"Trưa không cần về đâu. Em nắm cho đằng ấy nắm xôi rồi này."

"Tú đi...mình nhá."

Trí Tú nhìn nàng, lại nhìn tới nắm xôi nhỏ xinh được bọc cẩn thận trong lá chuối, nhịn không được mà cười ngại ngùng. Tú nắm chặt lấy rồi dắt trâu ra đồng. Nay Tú không đi chơi nữa, sẽ chỉ tập trung chăn trâu thôi.

Nàng dõi theo cái bóng đứa nhỏ kia mà thở dài. Trân Ni suy nghĩ nhiều lắm, nàng thất thiểu như người mất hồn đi về nhà thầy.

Về tới nhà, nàng chào thầy rồi cũng chẳng nói chẳng rằng gì nữa. Mắt cứ nhìn mãi ra ngoài sân, ánh mắt vô định. Thầy nhìn mà xót xa, thầy đẻ ra nàng, thầy hiểu chứ.

"Ni, có chuyện gì thì nói thầy nghe."

"Thầy...con..." - Trân Ni ngập ngừng, rồi cũng im thít chẳng nói nữa.

Được một lát, thầy nhấp một hớp trà rồi thở dài, nói:

"Cũng nửa năm rồi ấy nhỉ...?"

"..."

"Con với cái đứa ấy...à mà thôi, chắc tới cuối năm...Hai đứa cũng không có hôn thú, chỉ cần con nói thôi nó nữa là xong. Nếu con còn muốn lên kinh, thầy giúp con."

"Thầy...con...con..."

Nàng lặng cả người, mắt đỏ hoe. Nàng không dám nói với thầy, rằng nàng không muốn, nàng không hề muốn.

Ban đầu đã định là như vậy, chỉ ở với nhau một năm rồi thôi. Nhưng người tính không bằng trời tính. Chung chăn chung gối với nhau, bảo không có tình cảm sao được. Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, mà bén thì cháy âm ỉ, rồi dần dần bùng cháy lên thành ngọn lửa thật lớn, thật lớn. Nó giống như tình cảnh của nàng bây giờ vậy. Nàng yêu, yêu trong vô thức, yêu một cách âm thầm mà tới mãi sau đó nàng mới nhận ra, nàng yêu Tú từ khi nào nàng còn không rõ. Nhưng cũng vì cái tình yêu đó...như cái ngọn lửa bùng sáng trong một phút giây huy hoàng rồi vụt tắt. Vì đâu lửa nào là cháy mãi phải không...?

KIM NGỐC CỦA KIM TIỂU THƯWhere stories live. Discover now