Chap 20

3.8K 383 46
                                    

Trí Tú lóng ngóng, ngồi đợi nàng trước hiên nhà. Nay vợ bảo sẽ dạy chữ cho Tú, thế nên Tú mới trông vợ như vậy. Thật ra Tú ghét học, ngày trước cũng có lần ông dạy Tú chữ, nhưng Tú cứ lơ ngơ không tập trung, thành ra ông nội cũng chán chả thèm dạy nữa.

Thế nhưng hôm qua khi nghe vợ nói sẽ dạy chữ cho Tú, một chút ghét bỏ cũng chẳng có, Tú thấy háo hức hơn. Chắc có lẽ là do người dạy rồi.

"Vợ..."

"Mình dậy sớm thế?" - Nàng mới dậy, định là sẽ xuống bếp làm gì đó, dù sao cũng là dâu, nữ công gia chánh là điều không thể thiếu.

"Tú không ngủ được, vợ bảo vợ dạy chữ cho Tú." - Trí Tú nắm lấy ngón út của nàng, lay lay.

"Nhớ mà, ngoan, đợi chút nữa sẽ dạy, bây giờ phải nấu cơm."

Trân Ni xoa đầu Tú, nàng rất thích hình ảnh của Tú mỗi khi mái tóc cô bù xù. Nhìn rất dễ thương, trông có cảm giác giản dị và dễ chịu phải biết.

"Không... không cần. Tú nấu rồi, chỉ đợi vợ dạy chữ Tú thôi."

Trân Ni ngó vào trong bếp, thấy khói còn chưa tan hết liền biết người này không nói dối, mà làm gì dám xảo ngôn với nàng. Rốt cuộc Kim Trí Tú cũng chỉ là kẻ ngốc thôi, một kẻ ngốc đáng yêu.

Nàng tìm kiếm xung quanh, nhặt cái khúc cây nhỏ, viết lên nền đất vài nét gạch ngang.

"Nhìn cho kĩ này, một gạch là nhất, hai gạch là nhị, ba gạch là tam. Nhất, nhị, tam, biết chửa?"

"Một gạch là nhất, hai gạch là nhị, ba gạch là tam. Một, hai...ba, hê hê. Tú nhớ rồi, nhớ rồi. Học chữ dễ thế."

"Thế thì...chữ tứ nó như thế này ạ, chữ ngũ, chữ lục, chữ thất, chữ bát...Tú viết cả cái sân này nhớ, vạn vạn vạn vạn, vạn vạn vạn vạn..."

Trí Tú dùng chân viết bốn gạch, năm gạch, sáu gạch rồi lại đến bảy, tám gạch. Miệng cười hề hề, ngốc nghếch học hỏi. Ừ thì sai bét nhè, học chữ mà dễ thế thì ai chẳng đỗ tú tài.

"Giời ạ, toàn tay nhanh hơn não, chữ tứ nó phải thế này, chữ ngũ nó phải như thế này. Hiểu chửa? Dốt lắm cơ."

Ông nội nhìn đôi uyên ương trước cửa, thấy Tú ngu dốt mà ngứa cả mắt, ông ra tận nơi chỉ cho từng chữ, viết lên nền đất những nét đẹp nhất. Xong lại quay sang dí ngón trỏ vào cái đầu cháu mình, trách móc.

Trân Ni ở bên cạnh, khép nép đứng cười, đúng là nhà này ngoài ông nội ra thực sự chẳng còn ai là sáng suốt cả.

"Chữ khó thế...làm sao cháu học được. Thôi cháu không học nữa đâu." - Đến chữ ngũ thấy nó ngoằn nghoèo nhiều nét, Tú nhăn mặt, nhìn nản thật sự.

"Học vào, sau này còn biết chữ cho có với người ta." - Ông nội thở dài, đứa nhỏ này nhà ông vốn kém cỏi, ngày trước ông cũng từng dạy lấy đôi con chữ cho nó, ấy vậy mà chỉ ham chơi, không thèm để tâm tới, ông cũng không ép được, hết cách.

"Thôi, vợ cháu biết chữ rồi. Có cái gì thì cháu hỏi vợ. Cháu không học đâu, mệt đầu lắm."

"Thế tôi bảo học, mình có học không?" - Nàng cười mỉm uy hiếp, Trí Tú này lại dám cả gan ăn nói như vậy với người lớn sao.

KIM NGỐC CỦA KIM TIỂU THƯHikayelerin yaşadığı yer. Şimdi keşfedin