Chương 7

285 27 0
                                    

    Nằm lên chiếc giường xa hoa rộng rãi này, bỗng nhiên cô thấy trống trải. Cô cuộn mình lại, lấy hai tay ôm đầu gối. Sự tĩnh lặng của màn đêm như cảm thông cho sự cô đơn tột cùng của cô. Phòng có nhiều đồ đạc, nhưng vẫn trống rỗng. Cung điện có nhiều người, nhưng vẫn cô đơn. Ánh trăng bạc lặng lẽ trèo qua cửa sổ mà vuốt ve tâm trạng đau khổ của cô, vuốt lên mái tóc cô những hạt bụi kim tuyến óng ánh mịn màng.

“Trăng sáng quá...” – Cô thổn thức trong nghẹn ngào – “Nhưng lạnh quá...”.

Gió như nghe thấy lời thổn thức của cô, thổi tung chiếc rèm trắng tinh để ánh trăng có thể chạy vào an ủi cô.

Trong một vài khắc, cô dường như đã cảm nhận được cha mẹ qua vầng trăng.

“Trăng tròn quá”.

Trong một chiều không gian khác, có hai con người đau khổ đang ôm chặt nhau nhìn lên ánh trăng. Họ dường như thấy được đứa con gái đáng thương của mình qua vầng trăng.

Vầng trăng cứ như thế trở thành vật trung gian giữa những con người khác nhau về không - thời gian.

“Serendi, con biết không khi chúng ta đồng thời cùng nhìn lên trăng khi trăng tròn, chúng ta có thể được kết nối với nhau về tâm trí và linh hồn đấy”.

“Ba nói xạo”.

“Không ba ơi... giờ con nghĩ ba đã nói đúng rồi..... Ba, mẹ hãy sống thật hạnh phúc nhé..” – cô mỉm cười –“con sẽ sống thật tử tế để không phụ công cha mẹ nuôi dưỡng con. Con mãi yêu ba mẹ”.

“Mong con đầu thai vào một gia đình tốt, con gái yêu... Ba mẹ mãi yêu con”.

“Thật buồn vì không được đón sinh nhật cùng con/ba mẹ”.

Và cô để rèm như vậy, để vầng trăng ôm ấp cô, để cô cảm nhận được như cha mẹ đang an ủi, vỗ về cô.

Ba mẹ cô cũng không đóng cửa, họ để cho linh hồn cô con gái của mình theo ánh trăng mà về với họ.

Diaspro đang đứng trên một cánh đồng hoa. Bát ngát và vô tận, đầy những bông bồ công anh, phấp phới nhẹ nhàng trong gió. Và...nhìn kìa! Ba mẹ cô đang đứng ở đằng xa.

“Ba, mẹ!”.

“Serendi!”- họ quay người lại.

Ba, mẹ. Hai người phải sống thật hạnh phúc đấy. Hãy sinh cho con một đứa em. Và hãy yêu thương nó thay phần của con nhé!”.

Hai hàng nước mắt lăn dài.

“Con đã đi đến một nơi thật xa, một thế giới khác rồi. Ba mẹ không cần lo lắng đâu. Con sẽ sống thật tốt”.

Con yêu....” – Hai ông bà sụt sịt khóc – “Mẹ biết rồi. Hãy bước tiếp trên con đường của con, Serendi. Dù con là ai, con vẫn sẽ mãi là con của ba mẹ. Nên nhớ, ba mẹ sẽ luôn ủng hộ con”.

Một làn gió thổi tung những bông bồ công anh bay lên, trắng xoá cả một vùng trời.

chúng ta yêu con”.

“Con yêu ba mẹ”.


Diaspro giật mình tỉnh giấc. Những giọt nước vẫn còn đọng lại trên má cô và mùi hương bồ công anh vẫn thoang thoảng đâu đây. Cô nhìn lên vầng trăng. Vầng trăng dịu hiền vẫn đứng đó, toả ánh sáng bao trùm lên cảnh vật.
Cô mỉm cười.

Đồng nhân Winx-Diaspro. Where stories live. Discover now