1/1

2.3K 206 32
                                        

Yeonjun bảo Beomgyu không phải gu anh, em ấy tốt nhưng không phải kiểu anh thích. Dù đôi khi nhóc con ấy trông dễ thương thật, khiến anh cười tít cả mắt.

Hôm nay Yeonjun đi làm về, mở điện thoại lên chẳng thấy tin nhắn nào cả. Bình thường về muộn thế này, chắc chắn Beomgyu sẽ nhắn tin í ới, nào là bao giờ anh về, có cần em đón không, em ở nhà buồn lắm. Tự dưng ngoan lạ thường như vậy, anh có chút không quen. Đang loay hoay cởi giày, Yeonjun bắt gặp Soobin từ phòng Beomgyu bước ra, mặt mày trông cau có và bất an lắm. Hai đứa nó vừa chơi trò gì với nhau sao.

- À hyung, anh về rồi ạ ? Mải quá em không thấy.

Soobin cất lời khi thấy người kia cứ nhìn chằm chằm mình.

- Anh vừa về thôi. Khuya rồi em còn nấu gì thế ?

Yeonjun tò mò đi lại phía nhà bếp, nơi người em trai nhỏ hơn một tuổi cứ hí hoáy đun nấu nãy giờ. Anh nhớ là Soobin không thích ăn cháo, cháo loãng như này lại càng không.

- Đói ăn cháo sao no, nay em đổi khẩu vị à ?

Yeonjun thấy Soobin ngưng lại một chút, nếm miếng cháo trong miệng rồi mới trả lời anh. Dù vậy, lông mày cũng chẳng dãn ra tí nào.

- Anh vào trông Gyu giúp em một tí.

- Beomgyu sao thế ?

- Nó sốt cao từ lúc chiều ấy anh. Khổ thân, bình thường đã kén ăn rồi giờ bị bệnh nữa thành ra em ấy chẳng chịu ăn gì. Em nấu ít cháo, anh dỗ Gyu ăn giúp em nhé !

Hình như anh cảm thấy tai mình vừa ù đi. Sự lo lắng khiến Yeonjun tự trách mình, em ấy ốm như thế còn để ý mấy chuyện nhắn tin không đâu. Nhận bát cháo từ tay Soobin, anh bê lại phòng Beomgyu, cẩn thận mở cửa thật nhẹ.

Beomgyu nằm trên giường ngủ ngoan, chăn đắp đến tận cổ, hai má ửng hồng. Yeonjun ngồi xuống cạnh giường, vuốt tóc em. Bình thường nhóc con này nói nhiều vô kể, bày ra đủ trò nghịch ngợm để chọc phá, bây giờ im lặng ngủ ngoan vậy, Yeonjun thấy thiếu thiếu. Thực ra trong nhóm Yeonjun là người chiều Beomgyu nhất. Cách chiều của anh đặc biệt hơn nên không dễ nhận ra. Beomgyu biết anh chẳng bao giờ cưỡng lại được trước sự đáng yêu của em ấy, nên mỗi khi Yeonjun sắp nổi cáu Beomgyu đều trưng bộ mặt đó ra.

- Anh về rồi nè. Vừa từ chỗ làm là về thẳng nhà để chơi với em luôn đó.

Beomgyu hay than thở rằng sao anh về muộn thế, nhanh còn chơi với em. Mỗi lần Yeonjun về cũng đều gần một giờ sáng rồi, mắt em gấu díp vào chỉ chờ nhìn thấy anh là an tâm ngủ thôi. Beomgyu không phải giận dỗi vô cớ gì, lo anh đi đêm khuya về xảy ra chuyện gì bất cập thành ra cứ ôm khư khư điện thoại, cách mấy phút lại nhắn cho anh một câu. Nhóc con ấy thuộc lòng lịch trình của anh luôn rồi.

Nhìn bát cháo đã thôi bốc khói nghi ngút, Yeonjun bèn gọi em nhỏ dậy để ăn thôi. Anh cúi mặt xuống thấp, áp má vào má Beomgyu, nóng ran. Bàn tay bàn chân, trán, cả người em ấy đều nóng như hòn than. Yeonjun định nâng người em lên dựa vào thành giường, nhưng Beomgyu sốt cao tới mức mê man, chẳng tỉnh dậy nổi. Yeonjun càng cảm thấy xót xa hơn, trong lòng bứt rứt khó chịu.

Chẳng còn cách nào khác, anh ngồi hẳn lên tựa vào thành giường, sau đó bế em ngồi vào lòng mình. Hơi nóng từ Beomgyu chuyển sang người anh, em dựa đầu vào ngực Yeonjun. Tiếp xúc khoảng cách gần như này khiến tim Yeonjun đập liên hồi, đầu óc hơi mất tỉnh táo. Anh thề là anh không thích Beomgyu, đây chỉ là chăm người ốm thôi.

Yeongyu | Not my typeNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ