Garcia đứng lên, tiến lên vài bước, dùng lòng bàn tay đè lại khung máy Tuyết Cưu, thấp giọng hỏi: "Cậu là ai?"

Đến lúc này, quỷ cũng không tin lời người này nói: "Tôi chỉ là một tân binh bình thường mà thôi".

Khương Kiến Minh lạnh cả lòng, thầm nghĩ: Tôi mới phải hỏi cậu là ai, xác chết sống dậy, hay gặp ma giữa ban ngày?

Nhưng bề ngoài, anh chỉ lặp lại thủ đoạn cũ, lấy hộp chip có quân hiệu Ngân Bắc Đẩu trong túi áo ngực, thoáng đưa ra trước mặt hoàng tử rồi lại cất đi: "Ít nhất không phải kẻ thù của ngài."

Lúc này vòng tay của Garcia nhấp nháy, Khương Kiến Minh liếc nhìn một cái: "Người pháo đài tìm ngài? Vậy tôi đi trước một bước. Trong lứa tân binh này có một người cao to tên Cao Long. Nếu tiện, điện hạ làm ơn chuyển lời giúp —— bạn tốt, sau này gặp lại trên chiến trường."

Garcia phớt lờ cuộc gọi từ pháo đài, bàn tay trên Tuyết Cưu không suy chuyển, trầm giọng nói: "Không phải cậu muốn cho tôi đi nhờ sao?"

Khương Kiến Minh sửng sốt một lát, rồi phá lên cười.

Mặt mũi anh trời sinh thanh tú, thậm chí còn hơi nhạt nhẽo, hoàn toàn trái ngược với dáng vẻ tuấn tú chói mắt của hoàng tử, chẳng những không có tính công kích mà còn khiến người ta có cảm giác quá gầy gò yếu ớt, dễ vỡ như thể pha lê.

Chỉ lúc cụp mắt cười, màu hồng nhạt trên đôi môi mới khởi sắc, lóa mắt người nhìn.

"Đương nhiên là nói đùa, thưa điện hạ." Anh cười lắc đầu, "Nếu ngài đã là hoàng tử của đế quốc, xin hãy cẩn thận hơn trong hành động của mình—ví dụ như, không ai dạy ngài rằng, không được tùy tiện lên cơ giáp của người lạ sao?"

Lời còn chưa dứt, một lực cực lớn đã hất bay lòng bàn tay của Garcia. Cơ giáp Tuyết Cưu phát ra tiếng động nho nhỏ, "ù ù" bay lên không trung, giống như một con thiên nga tung cánh, sắp bay thẳng về phía chân trời.

Garcia nghiêm mặt: "Đứng lại! Cậu ..."

Cổ tay phải của hắn đột nhiên nhô ra Tinh Cốt màu vàng kim, thế nhưng lại muốn dựa vào sức Tinh Cốt để áp chế Tuyết Cưu!

Đùng!

Trong nháy mắt, một viên đạn va chạm với Tinh Cốt, phát ra tiếng "Đinh" giòn vang.

Trong buồng lái Tuyết Cưu đang nhanh chóng bay lên không trung, tay phải Khương Kiến Minh cầm súng, dịu dàng nói: "Xin lỗi, điện hạ ... Tôi thật sự không tiện đối phó với thẩm tra của pháo đài, đành phải lâm trận bỏ chạy thôi."

Vừa rồi anh còn cười, nhưng bây giờ bắn về phía hoàng tử, dứt khoát chính xác, không chút do dự.

Cơn gió tạo thành khi cơ giáp cất cánh làm rối tung mái tóc xoăn màu bạch kim của hoàng tử, Garcia giận dữ ngẩng đầu lên, nhưng động tác của hắn đột nhiên dừng lại.

Tinh Cốt không thể bị xuyên thủng bởi pháo kích của bọn cướp vũ trụ, đương nhiên cũng không thể bị thương bởi một viên đạn. Nhưng ... hoàng tử đã nhìn thấy khẩu súng trong tay Khương Kiến Minh, thân súng phát ra ánh sáng màu xám bạc, giống như một mảnh lụa cao quý được dệt bởi dải ngân hà.

[Edit] Yên giấc sớm Bình minh - Nhạc Thiên NguyệtWhere stories live. Discover now