1

596 34 0
                                    

Link bản nguồn:

https://archiveofourown.org/works/18495769

-

"Yoongi," Một giọng nói cất lên, "Thôi nào, dậy đi." Bàn tay huých người em. Yoongi rên rẩm, chui rúc dưới gối chăn. Năm phút nữa thôi làm ơn, em nhủ thầm. Em có cảm giác như thể chưa được ngủ mấy ngày liền rồi vậy.

"Hyung," Một giọng nói khác gọi em, và em lờ đi, "Yoongi hyung, đến giờ dậy rồi." Nó khăng khăng.

Em tặc lưỡi, hất bàn tay khỏi cánh tay mình. "Xùy," Em nói, rồi lại rên rẩm khi chiếc gối dưới đầu mình bị kéo đi. Em hé một mắt nhìn họ, "Anh không th - anh đang mặc cái gì thế?" Em cau mày dòm Seokjin, chàng trai đang mặc một chiếc áo xấu xí nhất mà em từng nhìn thấy. Em phớt lờ sự phản đối 'Sao, em không thích hả?' của Seokjin và liếc sang Namjoon bên cạnh, "Tóc em bị cái vẹo gì vậy?" Em trố mắt, chằm chằm mái tóc bất hạnh được tạo kiểu afro, "Còn em sao như mới lên bảy thế?" Em chỉ tay vào Jungkook, người đang ngồi xếp bằng trên tấm đệm. Tại sao lại có đệm đặt dưới sàn thế này? Không chỉ một, mà đến vài cái. Bản thân em thì đang nằm trên giường, cơ mà nơi này đúng là quen thuộc đến lạ.

"Hyung..." Jimin hỏi, xuất hiện bên cạnh Namjoon. Yoongi sững sờ, nhận ra đôi má bầu bĩnh thời pre-debut của cậu, thứ mà giờ đây cậu không còn nữa. Và em giật mình khi người trẻ hơn vươn tay về phía mái tóc em, "Anh nhuộm tóc hồi nào vậy?" Hô hấp Yoongi nghẹn lại, mắt dán lên mái tóc đen tự nhiên của Jimin, như thể tự hỏi chẳng phải nó nên có màu hồng và xơ xác không khác gì rơm rạ do nhuộm quá nhiều lần hay sao.

"C-Cái gì?" Yoongi buột miệng, rốt cuộc cũng ngồi thẳng dậy.

"Ô, bộ đồ ngủ ấy dễ thương đấy," Hoseok xen vào, "Anh lấy ra hồi nào vậy? Đêm qua anh đâu có mặc nó."

Yoongi nhìn xuống, nắm lấy phần trên của bộ đồ ngủ Shooky. Được rồi, vậy là đầu óc không có bị chập mạch hay gì? Em có thể thấy mái tóc trước mặt mình màu đỏ sẫm, nghĩa là em hoàn toàn bình thường, nhưng có chuyện gì với những người còn lại thế? Họ đang bày trò vớ vẩn trêu em đấy à?

Em nhận ra căn phòng này, từng chi tiết nổi bật ký túc xá xưa cũ của họ. Nếu đây là một trò đùa, quả thực họ đã cố gắng hết sức nhỉ? "Vui đấy anh em," Em gượng cười, có hơi hoảng trước cái cảm giác chuyện này thật đến độ nào, và rõ ràng em không thích chuyến đi trở lại làn ký ức dù chỉ một chút, "Sao mọi người làm được hay thế?" Em hỏi, nụ cười lung lay treo trên gương mặt.

"Làm cái gì cơ?" Taehyung hỏi, ngồi cạnh Jungkook. Có vẻ như họ đều đã ngồi quanh đây mà chờ em thức dậy.

"Sao em tự biến mình thành em bé trở lại được vậy?" Em hỏi, nhớ mái tóc xanh biển của Taehyung. Ngồi ở đó, trông hắn giống như hồi mới mười bảy tuổi. Em thốt lên thành lời, "Trông em cứ như mười bảy tuổi."

Taehyung nhướng chân mày, "Anh nói cái gì thế? Em mười bảy tuổi mà." Hắn tròn mắt nhìn em.

"Không, anh..." Lời nói chết lịm ở đâu đó trong cổ họng Yoongi. Tất cả họ đều nhìn em chằm chằm, vài người có vẻ lo lắng, vài người tỏ ra bối rối. "Chuyện quái gì đang diễn ra thế?" Em cáu kỉnh, bước ra khỏi giường, Jimin né tránh lối đi của em, "Chỉ là đùa thôi phải không?" Em hỏi, trừng mắt nhìn xuống các thành viên đang ngồi thu lu.

[AllGa] My Past Behind, My Future ForwardМесто, где живут истории. Откройте их для себя