17.

1.8K 134 8
                                    

đến giờ hẹn, moon hyeonjun lững thững đi vào quán cà phê. một cô gái trông khá xinh đẹp ngồi ở chiếc bàn gần cửa kính sát đất, trông thấy hắn liền vui vẻ đứng dậy vẫy tay. hyeonjun vờ như không nhìn thấy sự hào hứng của đối phương, vẻ mặt vô cùng lạnh nhạt tiến đến ngồi xuống vị trí đối diện. han jijeong dường như cũng biết trước phản ứng của hắn, không tỏ ra thất vọng gì nhiều. cô nàng đẩy tờ menu đến trước mặt moon hyeonjun, nở nụ cười mà cô tự cho là xinh đẹp nhất.

"hyeonjun ăn tối chưa? nếu chưa thì gọi gì đi."

hắn ngả lưng ra phía sau, không trả lời câu hỏi của cô, đi thẳng vào vấn đề chính.

"cô muốn nói gì thì nói nhanh đi, tôi không có nhiều thời gian đâu."

nụ cười trên môi han jijeong hơi sượng lại, cô nàng giơ tay gọi phục vụ hòng muốn cứu vãn tình hình lúc này.

"hai người muốn gọi thêm gì ạ?"

"cho tôi..."

"một cà phê đen, cảm ơn."

không để han jijeong lên tiếng, moon hyeonjun đã đánh gãy lời của cô nàng. thật ra hắn định không gọi gì cả, dù sao cũng chẳng nán lại lâu. nhưng vì phép lịch sự khi vào đã bước chân vào quán, hắn vẫn gọi cho mình thứ đồ uống bản thân không thích nhất.

"tớ tưởng cậu không thích cà phê đen."

"đúng, cũng giống như tôi không thích cậu vậy."

không thể duy trì vẻ mặt tự nhiên được nữa, han jijeong cắn môi lộ rõ sự khổ sở. ba năm trước cô đánh cược tất cả để có được trái tim của chàng trai trước mặt nhưng thất bại. ba năm sau, chưa bắt đầu thì người kia đã chặn toàn bộ mọi sự cố gắng của cô. vốn dĩ cô không nên mong chờ quá nhiều, cô lẽ ra phải hiểu rõ hơn ai hết, moon hyeonjun là con người tuyệt tình đến mức nào.

"cậu vẫn chẳng thay đổi gì nhỉ. ryu minseok dạo này thế nào?"

"vẫn ổn. nên tôi hy vọng cậu sẽ không xuất hiện gây ảnh hưởng đến cậu ấy."

han jijeong bật cười trước sự bảo vệ thái quá của người đối diện dành cho bạn thân của mình.

"cậu không cần đề phòng tôi đến mức đấy đâu."

nhấp một ngụm đồ uống đã gọi từ trước của mình, han jijeong lấy lại vẻ tự tin như lúc đầu. cô đặt khuỷu tay lên bàn, chống cằm nhìn người đối diện.

"không biết tôi nên cười nhạo hay nên thương hại cậu đây nhỉ. ba năm rồi, cậu vẫn chẳng thể tiến thêm được bước nào với ryu minseok à?"

moon hyeonjun vẻ mặt không cảm xúc như cũ, không để bản thân bị ảnh hưởng trước những lời khiêu khích từ người kia. hắn hơi nhếch môi đáp lại.

"không phiền cậu quan tâm. còn bây giờ, chuyện cậu muốn nói là chuyện gì? tôi thật sự không có nhiều sự kiên nhẫn đâu."

han jijeong biết sẽ khó có thể khiến hắn gỡ bỏ vẻ thờ ơ kia, nhưng cô càng biết cách để moon hyeonjun chịu nán lại với mình lâu hơn. 

"tôi thắc mắc một điều là, chuyện năm đó, có lẽ ryu minseok cũng chẳng còn để trong lòng nữa. ngược lại, vì sao cậu cứ cố chấp đuổi theo mãi không buông? cậu đang lo sợ điều gì à?"

onria | mập mờWhere stories live. Discover now