Chương 5 : Chỉ là có chút thất vọng

307 19 0
                                    

Sau khi gặp gỡ ba mẹ,thì cũng đã tới tối.

- Chúng ta đi ăn ở Hakk nhé?

Hakk sao... Có vẻ anh vẫn nhớ lời nói của cô. Cô mỉm cười hạnh phúc nhưng khi nhớ lại cũng chẳng thể tiếp tục cười. Câu nói muốn lên tầng cao nhất của Hakk một lần nữa chẳng phải là nói khi ở cùng mối tình đầu của anh sao?

- Ừm,em vui lắm.

- Em đừng nghĩ nhiều chỉ là anh muốn đưa em đi,không liên quan tới cô ấy.

- Em biết mà,anh thương em nhất!

- / Khụ khụ /

- Em có sao không!??

Anh lo lắng vươn tay muốn chạm vào cô nhưng cô lại lấy tay ra hiệu không sao.

Cô vội cầm chiếc khăn tay màu đen để che miệng,phải rồi màu đen. Có lẽ anh sẽ không thấy những giọt máu nhỏ đang lăn dài kia đâu.

- Em ổn mà,ho khan một chút thì có thể làm sao chứ!

Anh vốn muốn hỏi lắm,nhưng tại sao? Lại lần nữa anh nao núng cảm giác bản thân không nên hỏi thì hơn.

Cũng phải thôi,có hỏi thì cũng đâu có đáp án...

- Cái khăn màu hồng trắng kia em không dùng nữa sao?

Anh chuyển chủ đề,có vẻ anh đã thấy được cô không muốn chia sẻ điều đó chút nào cả.

- Nó dính bẩn rồi nên em đã bỏ nó đi.

- Vậy anh đưa em đi chọn một chiếc khác nhé?

- Không cần đâu em dùng cái khăn màu đen này thôi.

- Em sợ sẽ lại làm bẩn mất,vả lại em cũng không nỡ làm bẩn đồ anh tặng.

Cô cúi xuống nhìn chiếc khăn tay gấp gọn nhưng vẫn có chút màu đỏ lem ra phía ngoài,đầu không nhịn được mà than vãn.

- * Lẽ ra nên chọn màu đỏ đậm thì hơn. *

Nhưng có lẽ nhớ lại lời nói khi nãy anh nói không phải vì cô ấy mà chỉ là muốn đưa cô tới cũng đã làm tâm trạng cô vui vẻ hơn,nét mặt cũng tràn đầy sự tươi tắn háo hức.

Tầng cao nhất Hakk.

- Mời quý khách đến phòng số 03.

- Chúc quý khách có một bữa tối vui vẻ và ngon miệng.

Cô phục vụ dẫn lối cho hai người tới phòng 03.

Chỉ nghe tới phòng số 03 mắt cô đã sáng lấp lánh lên rồi. Đây chẳng phải là phòng mà cô đã luôn khen là có hướng nhìn đẹp nhất hay sao.

Thật tuyệt khi anh còn nhớ những điều này.

Nhưng vẻ mặt anh thì khác,rõ ràng là không phải vì cô mà nhớ.

Chẳng phải tới sinh nhật cô còn quên sao?

Nói chỉ vì muốn đưa cô đến chứ không phải vì cô ấy sao?

A... Thật đáng xấu hổ mà.

Phục vụ dọn đồ lên,những món cao cấp nhất cũng là những món cô đã từng khen ngon.

- Waa anh vẫn còn nhớ!

- Ừ anh nhớ chứ.

Đúng vậy anh đã cố gắng nhớ lại hết khi còn trên máy bay,anh muốn cô có một ngày hạnh phúc nhất,một tuần lễ vui vẻ nhất.

Sau cùng thì anh đến tang lễ của em chứ?Where stories live. Discover now