Lời nguyền bất tử.

123 2 0
                                    

Dù có là nô lệ nhưng bọn tôi vẫn là người. Sao bọn họ dám làm những chuyện khốn nạn như cải tạo cơ thể bọn tôi? Tôi cũng đã bị biến thành cái dạng gì rồi? Lỡ như tôi mất kiểm soát thì sao? Tôi có bị biến thành báo giống như Dal biến thành quạ không? Ít ra, con quạ không thể cắn chết người, nhưng tôi thì có. Lúc đó có chắc tôi vẫn nhận ra anh không? Hay tôi sẽ mất trí mà lao vào cắn xé anh?

"Dal nói với tôi, lúc cậu ta bị biến thành quạ lần đầu. Cậu ta nghĩ mình vô dụng quá, cần phải làm gì có ích hơn. Rồi cậu ta biến thành quạ, cậu ta bay vòng vòng và tìm ra nơi cậu bị bắt đến. Không biết có ích gì không, nhưng tôi nghĩ nó phụ thuộc và ý chí của cậu."

"Cảm ơn. Nhưng tôi vẫn không hết lo được đâu."

"Haha... người mà cậu chủ chọn quả nhiên không tầm thường chút nào."

Không còn nhiều thời gian, tôi chạy ngược lại hướng mình vừa đi, nhiều cửa thế này biết anh ở phòng nào? Khi tôi chạy ngang một cách cửa trong số đó, mùi máu tanh xộc thẳng vào mũi. Máu trộn lẫn của nhiều người, nhưng không có mùi của Taehyung. Korn dường như cũng ngửi thấy, cậu ta dừng lại.

"Mở thử nhé."

Tôi gật đầu, nắm chặt khẩu súng trong tay. Cánh cửa vừa mở, 2,3 cái xác đập thẳng vào mắt. Dal bị đánh máu me bê bết nằm một đống, vài tên trong số đó vẫn còn chưa dừng tay. Han thì đang túm tóc anh, trên trán anh một vết thương rách toạt rướm máu. Hắn vẫn chưa hài lòng khi cố dùng báng súng đánh thêm vài cái cho đến khi anh gục hẵn.

"Chủ nhân... Người đến rồi, đi với tôi đi. Chúng ta sẽ đi đến nơi..."

"Tên khốn nhà ngươi, ngươi làm cái quái gì vậy hả? Giết cả nhà ta chưa đủ nên ngươi phải giết sạch những người cạnh ta mới chịu đúng không?" Tôi lao đến túm cổ hắn, tôi không quan tâm hắn có súng hay muốn giết tôi. Tôi chỉ biết lúc này tôi muốn giết hắn, sao hắn dám đánh anh ra nông nỗi này chứ?

"Chủ nhân, người muốn đánh tôi cũng được nhưng bình tĩnh lại nhé. Nếu ngài đánh bằng tay sẽ bị đau." Hắn nắm tay tôi nhưng tôi nhanh chóng gạt ra, tôi muốn bắn chết hắn nên đã liên tục nã đạn vào người hắn đến khi ổ đạn rỗng tuếch. Cơ thể hắn nằm im bất động trên vũng mãu, nhưng tôi biết chỉ mấy phút nữa, hắn sẽ lại sống lại như không có gì.

"Câm mồm, đừng có giả nhân giả nghĩa. Đừng có mở miệng ra gọi chủ nhân. Ta không phải chủ nhân của ngươi nữa. Ta ghét ngươi, ta muốn giết ngươi ngay bây giờ. Tại sao? Tại sao ngươi lại giết gia đình ta?"

Các tế bào nhanh chóng tái tạo, chúng đẩy đạn ra khỏi vết thương, miệng vết thương cũng khép lại sau đó. Hắn từ từ ngồi dậy, mấy vết đạn giờ chỉ còn lại mấy vệt máu đỏ, không còn nhìn thấy vết thương nữa. Mire gào lên với tôi.

"Vì họ chia cắt chúng ta, vì tôi là bạn đời định mệnh của người nhưng tôi lại không được ở cạnh người. Người có biết sau khi rời khỏi đó tôi phải khốn khổ thế nào không? Người từng nằm trên đó, từng trải qua những chuyện như tôi, người phải hiểu tôi chứ. Người không biết sao? Cảm giác muốn chết mà không được, sống cũng không xong, cảm giác bị vứt bỏ nó tồi tệ thế nào."

Vkook-ABO | Hide And SeekWhere stories live. Discover now