Kì phát tình.

301 7 0
                                    

Thuốc ức chế sẽ không hết tác dụng nhanh như vậy, là do nước có vấn đề. Cái chất lỏng mà bọn nó ép tôi nuốt. Khốn khiếp, cộng thêm pheromone của đám người đang giao hợp bên kia khiến nhiệt trong người càng tăng. Vết thương ở bụng không khá hơn là bao. Do con sư tử đó đấm hết sức, lại trúng phần bụng dưới, nơi yếu ớt nhất của omega. Bên trong nóng rát vô cùng, cảm giác nhộn nhạo làm tôi gục sang bên cạnh nôn thốc tháo. Không phải nôn khan mà là nôn ra máu, nội tạng bị thương rồi. Sức cũng không còn nhiều, không biết có thể cầm cự đến khi Taehyung đến không.

"Sao thế? Có cảm thấy rạo rực trong người chưa?"

"Mày bỏ cái gì vào nước?"

"Cũng không nghĩ nó có tác dụng với mày. Tao nghĩ nó có tác dụng với đám kia thôi vì tao cũng không bị nó ảnh hưởng. Nhưng có lẽ mày thật sự chỉ là một mẫu vật hỏng mà thôi, chưa hoàn thiện đến mức kháng độc được."

Kháng độc? Mẹ kiếp, vậy tôi chừa độc đến cuối làm quái gì chứ? Nó có thể kháng độc, nhưng là loại độc nào? Có lẽ tôi vẫn còn cơ hội, dù sao độc của tôi bây giờ cũng chưa có thuốc giải được.

"Mày muốn gì? Chắc không phải là muốn giao phối với tao đó chứ hả?"

"Hmmm... có một chút nhưng nếu tao làm vậy "ngài" ấy sẽ giết tao. Tao chỉ cần kéo dài thời gian cho đến khi "ngài" ấy đến là được."

Một câu cũng ngài, hai câu cũng ngài, cuối cùng cái người đó là ai? Ai mà có hứng thú với tôi đến mức này chứ. Nếu tôi không xử nó xong rồi trốn thoát, thì tôi sẽ bị bắt lại mất. Tôi chỉ vừa mới gặp lại Taehyung, anh còn hứa sẽ kết hôn với tôi. Tôi cũng mệt mỏi với cảnh lang bạt không nhà cửa không người thân, tôi chỉ muốn đòi lại những thứ thuộc về gia đình mình, lôi cái người đã đẩy tôi vào hoàn cảnh này ra ngoài. Bấy nhiêu thôi cũng khó khăn quá.

Dưới tác dụng của thuốc, tay chân tôi dường như không hề nghe theo lý trí, nhiệt độ bên trong nóng lên cực hạn. Tôi sắp mất lý trí rồi, tôi muốn... rất muốn. Ngay bây giờ.

Khụ... khục... cứ mỗi lần ho, cơn đau quặng thắt từ bụng dưới đẩy lên cuống họng toàn là máu tanh. Đau nhưng nó làm tôi tỉnh táo. Chỉ cần cơn đau này, tôi vẫn sẽ giữ được lý trí của mình. Nhất định phải chờ đến khi anh đến. Tôi không muốn trao bản thân mình cho bất kì ai ngoài anh. Con báo kia nó thật sự không còn để ý đến tôi, để mặc tôi nằm vật vờ một góc.

Người đó là một người có sức ảnh hưởng cực lớn, và quyền lực. Nếu không, bọn nó sẽ không bao giờ dễ dàng nghe lời. Một người như vậy sẽ không đơn giản đến đây để bắt tôi đi, đến lúc đó, dù cho Taehyung có đến thì cũng khó thoát. Tôi không thể ngồi yên một chỗ đợi cứu được. Làm như vậy chẳng khác gì đẩy anh vào chỗ nguy hiểm.

Làm sao bây giờ, đánh tay đôi thì không được, tôi chẳng còn bao nhiêu sức. Độc thì được nhưng không biết tỉ lệ thành công là bao nhiêu. Liều thôi. Người bình thường chỉ cần một lượng độc nhỏ cũng sẽ chết nhưng nó kháng độc được, tôi phải dùng hết những gì tôi có mới được. Dồn sức, chạy ngay đến rồi cào được chỗ nào thì cào. Nó sẽ không chết ngay nhưng tôi sẽ ràng cầm cự đến khi độc phát tán.

Vkook-ABO | Hide And SeekWhere stories live. Discover now