Chương 44

1.8K 62 3
                                    

Lâm Thanh Thanh run lên, lập tức cúi đầu xuống, che đi khóe miệng đang cười khổ: "Tôi không đáng đâu, không đáng chút nào."

"Có đáng hay không anh hiểu rất rõ, em nghỉ ngơi đi."

Anh nói xong liền đi ra ngoài, Lâm Thanh Thanh vô lực dựa vào đầu giường. Xem ra, Dịch Trạch Duyên đã quyết tâm không ly hôn với cô. Năm năm... thực sự muốn ở bên cạnh anh năm năm sao?

Lâm Thanh Thanh nhất thời không biết nên làm thế nào.

Ngày hôm sau, Lâm Thanh Thanh đứng ở cầu thang, vô tình nghe thấy Dịch Trạch Duyên nói chuyện với Trương Thục Hỉ.

"Mẹ thực sự rất có lỗi với Thanh Thanh, là mẹ hiểu lầm nó, cũng tại mẹ không điều tra rõ ràng, vô tình biết được chuyện một năm trước nó phóng hỏa, cộng thêm mẹ biết được một năm trước con cũng mua truyền thông nên mới cho rằng trận cháy đó là do nó làm."
Dịch Trạch Duyên lạnh nhạt nói: "Mẹ sống ngần này tuổi rồi, làm việc gì cũng không nên xúc động như vậy, chưa điều tra kỹ đã quyết định linh tinh."

Trương Thục Hỉ nói: "Đúng đúng đúng, là mẹ đoán sai, không phải là do lúc đó mẹ lo cho tiểu Uyên à? Nếu Thanh Thanh thực sự là người phóng hỏa, vậy thì để nó nuôi dạy tiểu Uyên rất nguy hiểm, cho nên mẹ mới quyết định đưa tiểu Uyển về Kỳ Châu nuôi."

Sau đó, hai người họ còn nói gì nữa, nhưng Lâm Thanh Thanh cũng không có tâm tư nghe tiếp.

Cô trở về phòng chuẩn bị một chút. Cô biết Trương Thục Hỉ nhất định sẽ đi lên tìm cô. Quả nhiên một lát sau, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

"Vào đi."

Lúc Trương Thục Hỉ đi vào, Lâm Thanh Thanh đang đứng bên cửa sổ. Điều hòa bật nhiệt độ vừa phải, trên người cô chỉ mặc một chiếc váy dài, nhìn rất đẹp.
Hai ngày trước còn ầm ĩ khó coi như vậy, lúc này, Trương Thục Hỉ không khỏi xấu hổ, xoa hai bàn tay, nói: "Chuyện... hôm trước tôi rất xin lỗi, là tôi hiểu lầm cô." Bà ta nói xong còn lấy một tấm thẻ đặt trên giường: "Trong này có chút tiền, cô cầm đi, mua một chút đồ bồi bổ cơ thể."

Lâm Thanh Thanh không nhìn tấm thẻ kia, cô cười một tiếng, nói với Trương Thục Hỉ: "Bà cũng làm mẹ, nếu như con của bà bị đưa đi, bà thấy nó khóc nhưng lại bất lực, vậy trong lòng bà có cảm giác gì?"

Trương Thục Hỉ nhíu mày, nhưng vẫn ôn tồn nói: "Xin lỗi cô, là tôi hiểu lầm, cô nghỉ ngơi trước đi."

Bà ta muốn quay người đi gấp, nhưng Lâm Thanh Thanh lại nói: "Ba Dịch Trạch Duyên chết như thế nào?"

Bước chân Trương Thục Hỉ dừng lại, đột nhiên bà quay đầu nhìn cô, sắc mặt không tốt lắm: "Cô có ý gì? Vì sao đột nhiên lại hỏi chuyện này?"
"Tôi nhàn rỗi nên điều tra một số chuyện ở Kỳ Châu năm đó. Dịch ra rất nổi tiếng ở Kỳ Châu, thời điểm Dịch lão tiên sinh chết truyền thông cũng có đưa tin. Tôi thấy trên báo nói, Dịch lão tiên sinh chết vì đột quỵ não, nhưng lại bị lỡ thời gian cấp cứu tốt nhất. Tôi thấy hơi khó hiểu, Dịch gia không phải không có lái xe, vì sao Dịch lão tiên sinh đột quỵ não mà không để lái xe đưa đi bệnh viện, còn phải gọi xe cứu thương? Ngày đó, thời tiết không xấu, vì sao xe cứu thương lại tới chậm? Còn nữa, tại sao Dịch lão tiên sinh đột nhiên lại đột quỵ não? Là bị tức giận? Có người cố tình chọc giận ông ấy?"

Sắc mặt Trương Thục Hỉ trầm xuống: "Cô muốn nói gì?"

Lâm Thanh Thanh nói: "Bà không cần đề phòng tôi như thế, tôi không phải là con dâu Dịch gia sao? Chẳng lẽ làm con dâu Dịch gia mà không thể nói một chút về chuyện nhà của Dịch gia sao?"
Trương Thục Hỉ không nói gì, nhưng sắc mặt càng ngày càng khó coi hơn.

[REUP] Ngủ Dậy Một Giấc Tôi Gả Cho Tổng TàiWhere stories live. Discover now