V

47 7 0
                                    

Hoàn cảnh lại trở về như cũ, lần này Jungkook tiếp tục ngoan ngoãn làm kẻ bắt cóc mà đem Taehyung đến trung tâm thành phố. Cũng không biết cậu đã giở trò gì, có lẽ là nhờ vào tai mắt như đèn pha của đám tội phạm dán chặt khắp nơi, để phân biệt được một người có phải là rễ con của Dây Xích Đỏ hay không cũng là vấn đề rất nan giải, bọn họ cũng trót lọt không chút sứt mẻ vào được bên trong thành phố.

Đến một khu sầm uất nhỏ, không tính là quá lớn, Jungkook tùy tiện thuê một căn phòng nghỉ giá bình dân, vừa đặt chân vào trong phòng, cậu đã lập tức thả anh xuống giường, bản thân giống như bệnh nhân mắc bệnh sạch sẽ lâu năm, lật đật chui tọt vào phòng tắm. Taehyung có hơi liếc nhìn biểu cảm của người nọ, chân mày cau thành ba vết, vừa hậm hực lại tức giận, như bị mèo nhà ai cào rách sổ đỏ, phóng như bay vào trong tận nửa tiếng mới ló mặt ra ngoài.

Jungkook cầm khăn tay, lau qua lau lại mấy đốt tay, đưa mắt sang nhìn Taehyung như một sinh vật lạ cả người nhếch nha nhếch nhác ngồi một đống trên giường, không khỏi thấy có hơi tội lỗi.

"Sao đây, anh muốn bản thân tự mở miệng nói, hay là muốn tôi phải thỉnh cầu anh mở miệng?"

"Con tin như tôi nếu mở miệng thì kẻ bắt cóc như cậu sẽ chịu đáp ứng sao?"

Taehyung lạnh lùng ngước mắt, quan sát thấy bàn tay hơi đỏ lên của cậu. Từ đầu đến cuối người này vẫn luôn đeo bao tay, có lẽ để tránh để lại dấu vết lúc vô tình khám nghiệm, hoặc thật sự người này có bệnh ưa sạch cực kì nặng. Ban nãy anh thấy Jungkook tháo bao tay ra, vốn hình như để thông thoáng dễ cử động, nào ngờ bọn họ lại đụng phải một cuộc tranh chấp, có người cả thân đầy máu chạy vọt sang va phải Jungkook, kết quả chẳng những làm bẩn tay cậu, cả chiếc moto yêu quý của người nọ cũng bị liên lụy một phần.

"Tôi cũng không phải dạng bắt tóc chỉ biết hành xác con tin của mình."

"..."

"Nhưng phải nói một chút, tôi đối với anh là dạng đối đầu một một, về khía cạnh kĩ năng đối chọi tôi rõ ràng thua anh, nếu anh biết điều một chút, tôi hứa sẽ không sử dụng mấy trò trói buộc
làm khó dễ anh."

Vừa nói, còng tay trên cổ tay anh vừa được tháo xuống. Không ngoài dự đoán của Jungkook, người kia vừa như chim sổ lồng đã lập tức tung cánh vào cậu, động tác nhanh chóng thuần thục, rất nhanh nắm tay liền chỉ cách gò má của cậu hai mm. Cậu cúi người, chân đá bật nắm đấm ra phía sau, vốn định thủ thế đánh trả lại, nào ngờ, Taehyung vậy mà chỉ dừng lại như vậy, lập tức chống tay ngồi dậy, không nói không rằng chỉ dửng dưng xùy một tiếng.

"Tôi đói rồi."

Đoạn ngước mắt lên, hất cằm về phía cửa:

"Phiền lấy giúp tôi chút đồ ăn đi, ngài bắt cóc."

"Chậc, anh nghĩ anh trốn được chỉ dựa vào chút kế vặt như vậy à?"

Jungkook khoanh tay, dường như thấy thật khó tin nổi.

"Tôi sẽ không trốn."

"Dựa vào đâu?"

Anh có hơi do dự, nghiêm túc suy nghĩ.

Run away | KV Où les histoires vivent. Découvrez maintenant