chương 3.

2.5K 200 38
                                    

Jimin ăn xong, chùi miệng, thẳng tay vứt toẹt tờ giấy bẩn xuống nền đất chẳng thèm mảy may, Jungkook nhìn hắn, cuối cùng cũng tự cúi người mà nhặt lên, nhét vào trong túi áo vest của mình, hắn dòm ngó, chép miệng.

- Người ta khác dọn mà? Khiếp sạch sẽ gớm?

Jungkook nhăn mày.

- Nhưng cũng đừng nên xả rác lung tung?

Hắn cười khinh, nhếch mép với câu trả lời của Jungkook, Jimin lần nữa đâm chọc.

- Sao? Xót Hoseokie gì đó phải đi dọn à?

Gã đột nhiên lặng thinh, nhíu mày, gầm lên một tiếng khiến hắn đang toe toét cũng phải ngừng lại nụ cười xảo trá vốn có.

- Jimin?

Chỉ với một từ, Jungkook đã thành công khiến hắn run rẩy một chút, Jimin bĩu môi.

- Ừ rồi, không đùa nữa.

- Mà này, thấy đồ ăn thế nào.

Hắn chép miệng.

- Ăn được.

- Trả lời tử tế?

- Ngon.

Jimin cau có rút cái zippo ra trong túi, loạn xạ sờ mó tìm bao thuốc nhỏ của mình, một thói quen rất xấu của hắn sau khi dùng bữa sẽ là hút thuốc, Jimin rất yêu thích cảm giác khói thuốc xâm lấn khiến mùi đồ ăn tan biến sạch sẽ trong miệng, vì đâu phải ai cũng đủ rảnh để ăn xong liền đi đánh răng được?

- Tìm cái này à?

Jungkook giơ bao thuốc lá đã dần nhẹ bẫng của Jimin trước mắt hắn, họ Park không suy nghĩ gì nhiều gật đầu vồ ngay lấy như hổ đói vồ mồi, rút ra một điếu nhét thẳng vào miệng, giơ cái bật lên quẹt vài cái, đầu thuốc vừa xém chưa kịp cháy hồng, Jungkook đã vội vàng cướp đi điếu thuốc yên vị trên đầu môi người kia, gã lắc đầu.

- Đây là không gian chung, đi thanh toán ra ngoài rồi hút gì thì hút.

- Thích hút ở không gian chung?

Jimin đanh đá giật thuốc lại, cái thói ăn nói hỗn hào đó, đến chết cũng chẳng bỏ được. Jungkook chỉ nhìn hắn, mắt không rời, tay siết chặt tay, ngăn Jimin châm lửa, hắn cuối cùng lại đầu hàng trước ánh mắt đó mà rít.

- Khổ quá ừ thì ra ngoài, đi thanh toán đi, tôi ra ngoài trước.

Hắn bực mình hất ghế bỏ đi, vừa đi vừa lầm bầm trong cổ họng mà thầm chửi rủa, người đâu khó tính khó nết, hẹp hòi đáng ghét. Bất chợt sau lưng hắn xuất hiện một tiếng gọi, cái tông giọng nũng nịu phiền hà đó khiến Jimin chán ghét quay đầu.

- Nhưng mà Jimin.

Hắn cau mày khó chịu, nghiêng đầu hỏi.

- Sao?

- Không có tiền.

Jimin đột nhiên bật cười, hay rồi, quà cơ đấy, tặng bằng tiền mình cơ đấy, tên khốn khiếp này, xét lại cũng chỉ được đúng cái mồm!

- Bảo bao cơ mà?

Gã chớp mắt.

- Thì làm chủ trì rồi, ngài chịu chi tí đi chứ?

[kookmin]: bảo kêWhere stories live. Discover now