Cảm xúc muộn màng

Start from the beginning
                                    

- Cậu có thể vào thăm, cậu ấy được trị liệu cũng nhanh, chỉ cần về nhà hồi sức là ổn rồi.

Vị bác sĩ nói rồi nhanh chóng rời đi, Kim Taehyung cũng nhu thuận gật đầu một cái, hít một hơi mới dám đẩy cửa phòng bước vào.

Mùi sát trùng trong phòng không quá đậm đặc, thứ mà hắn cảm nhận rõ nhất có lẽ là hương sữa tắm ngọt đọng trên tóc em.

Jungkook nằm đó, đôi mắt trong veo không rõ là đang muốn biểu lộ cái gì, không buồn, không vui, cũng không còn lấp lánh lên mỗi lần thấy hắn. Điều đó làm Taehyung đau lòng.

Bàn tay nhỏ xinh vò vò chiếc kẹo bé tẹo, kẹo này bình thường em hay dúi vào tay hắn. Cũng vì thế mà hắn cũng tự nhiên thích cảm giác được em cho kẹo.

Hắn tiến lại gần giường bệnh, nhìn em chăm chú, khó hiểu tại sao em chẳng thèm ngó lấy hắn một cái. Bản thân rất muốn được Jungkook nhỏ quan tâm.

- Cái đó, bạn cho anh kẹo được không ?

Nghe được câu hỏi, đồng tử Jungkook mới chuyển lên gương mặt hắn một chút.

Tay nhỏ run rẩy chìa kẹo trước mặt hắn.

Taehyung mừng thầm vui vẻ nhận lấy, nụ cười chưa quá bao lâu lại biến dạng hẳn trên khuôn mặt đầy khó hiểu.

- Kẹo đây, cậu muốn cho ai cũng được, còn nữa, vì bệnh viện đã gọi cậu đến nên tôi cũng muốn nhờ một chút, cậu có thể đưa tôi về kí túc xá được không ? Tôi muốn lấy một chút đồ.

- Lấy đồ ?

- Phải, tôi đã dọn sang phòng của Park Bo- Gum rồi, dạo trước cậu không hay về phòng nên không biết.

- Bạn quen Park Bo- Gum ?

Hắn giọng điệu vô cùng khó chịu, rõ ràng Jungkook đã từng quấn lấy hắn thế nào, yêu thích hắn thế nào còn không phải quá rõ sao ? Đột nhiên lại trở nên thân thiết với một gã con trai khác, còn dọn đến chung phòng với hắn ta.

- Phải, vừa quen, tôi sẽ dọn sang đấy, cũng gần thôi, phòng cậu ấy cũng kề ngay bên cậu.

- Vừa quen mà bạn đã thân thiết đến mức muốn ở chung ? Còn nữa bạn xưng hô kiểu gì vậy ?

Jungkook cười nhạt, lần này em không trả lời hắn nữa, trực tiếp lấy điện thoại nhập một dãy số.

- Bo- Gumie chuyển đồ giúp tôi nhé, tôi ổn rồi, sẽ không sao...

Nhìn thấy em nói chuyện với gã khác cười nói vui vẻ như vậy, Kim Taehyung như phát điên lên, không kiềm chế được mà giật điện thoại từ tay em. Khó chịu đến độ xưng hô không cần chú ý nữa.

- Em được lắm, không phải em chỉ lưu số của tôi thôi sao ? Em đã hứa sẽ không thân thiết với ai ngoài tôi rồi còn gì.

Jungkook không chất vấn với hắn, bản thân chậm chạp tự rời đi. Nhanh chóng vào phòng thay bộ đồ cũ còn khá ướt, lạnh lùng bước ngang qua hắn.

- Jungkook em bị sao vậy ?

Im lặng.

- Jungkook, tôi đưa em về, không cần chuyển sang đó, chỉ cần ở với tôi thôi.

Im lặng.

- Trả lời tôi ! Jeon Jungkook !?

Bước chân khựng lại một chút, hắn vừa lớn tiếng với em. Jungkook chỉ từ từ quay người lại, hốc mắt đỏ hoe đến thương tâm.

- Tôi với cậu là gì của nhau ?

Taehyung đơ người. Phải, không là gì cả, chưa từng là gì cả, từ trước vẫn là như vậy. Bọn họ không có một mối quan hệ gì để cho hắn có tư cách khó chịu với những người xung quanh em.

- Kim Taehyung, từ giờ tôi sẽ không thích cậu nữa. Sẽ cùng một người khác yêu đương, người đó chắc chắn không phải là cậu.

Kim Taehyung nắm chặt quyền tay, lời em nói bủa nát tim hắn đến vụn vỡ, hắn...hắn hình như đã yêu em mất rồi.

Nhưng...

Muộn !

____

Miin đăng sớm, khuya Miin đăng thêm một chap nữa nhé :333

Gọi em là người nhà - Taekook - HoànWhere stories live. Discover now