Tôi Không Bắt Nạt Em! Em Khóc Cái Gì?

697 58 3
                                    

Hoàng Lạc Vinh rũ mắt không nói gì, đối mặt với Trần Bỉnh Lâm, cậu luôn cảm thấy mình quá nhỏ bé, giống như bé mèo sữa nghe lời.
"Gọi cho tôi có chuyện gì?"
Ánh mắt Trần Bỉnh Lâm lạnh lẽo hỏi cậu, dựa vào ghế, ánh mắt giống như xem xét đánh giá, nhìn thấu Hoàng Lạc Vinh.

Môi cậu bị cắn ra một vết sâu, hơi trắng, áo lông màu trắng trên người làm cậu trông đặc biệt ngây thơ, "Tiên sinh... Có thể đánh dấu em không ạ?"

Những lời này rất thú vị, Trần Bỉnh Lâm lạnh lùng ngẩng đầu nhìn cậu, như kẻ thống trị nhìn từ trên cao xuống, nắm trong tay hết thảy, bao gồm nhóc con thoạt nhìn gầy yếu này, "Tìm tôi vì chuyện này?" Giọng nói mang theo ý cười trào phúng, "Cậu tiện thật đấy, là được di truyền à?"
Hoàng Lạc Vinh cúi đầu rũ mắt, sống mũi cay cay, ánh mắt mơ hồ dường như không thấy rõ bánh kem trước mặt, môi bị cắn không còn huyết sắc, nếu không bị đánh dấu, nếu không thể lấy lòng Trần tiên sinh... Cậu không muốn bị đưa đến ở nông thôn, cũng không muốn... bị rất nhiều Alpha chiếm lấy...
"Em muốn... tiên sinh đánh dấu em..." Giọng cậu mềm mại, vì lời nói như vậy mà xấu hổ đỏ mang tai.

Bánh kem có lẽ còn không ngọt như vậy, mùi sữa trên người Hoàng Lạc Vinh rất nhẹ, nhưng ngồi đối diện vẫn có thể ngửi được, pheromone mất khống chế trên người cậu chính là vũ khí câu dẫn alpha, coi như ngồi im một chỗ, Trần Bỉnh Lâm không thể không thừa nhận trong lòng hắn ngứa ngáy.

Lại khóc, Trần Bỉnh Lâm không nói gì, nhìn cậu chằm chằm, khiến Hoàng Lạc Vinh cảm thấy lời nói vừa rồi của mình thật sự quá tiện, quá không biết xấu hổ... Một omega lại đi cầu xin alpha đánh dấu mình.

Phòng khách yên lặng, đám người hầu biết điều lui xuống, hắn đứng lên đi về phía Hoàng Lạc Vinh.

Để lại bánh kem trên bàn, hắn xách theo Hoàng Lạc Vinh đang thất tha thất thểu lên tầng, đi vào phòng ngủ.

"Còn rất biết thân phận của mình, ba cậu bảo cậu lấy lòng tôi đúng không?"
Trần Bỉnh Lâm xách cổ cậu dễ dàng như xách gà con, một phát đẩy xuống giường, khiến Hoàng Lạc Vinh lún xuống, cậu còn chưa kịp phản ứng đã bị chặn lại, bả vai dày rộng rắn chắc căn bản không cho cậu chạy thoát.

Hơi thở nóng rực từ bên tai truyền đến, âm thanh quần áo cọ xát càng làm cậu khẩn trương, cậu không ngờ Trần Bỉnh Lâm thật sự nhanh chóng vào việc chính như vậy.

Hoàng Lạc Vinh khẩn trương không dám nhúc nhích, "Ưm..." Cậu khẽ hừ một tiếng, thân thể bị chặn lại, cả tinh thần và linh hồn đều bị khống chế.

Trần Bỉnh Lâm không hôn cậu, nhưng một bàn tay vuốt ve từ tai xuống dưới, chóp mũi dừng lại ở vành tai cậu ngửi một chút, vị sữa bò nhàn nhạt dần dần tản ra, vị ngọt nồng đậm tràn ra, hắn duỗi tay lột miếng dán ức chế sau cái cổ tuyết trắng.

"Em rất thơm."

Câu dẫn hắn, xác thật đúng quy củ, nếu hôm nay hắn không nghe lén Hoàng Lạc Vinh nói chuyện, hắn thật sự sẽ giờ này khắc này làm nhóc con, đè cậu dưới thân, mặc kệ cậu có thể sẽ khóc lóc.

Chính là muốn làm cậu khóc, đáy lòng nổi lên tâm tư muốn làm chuyện xấu.

Vươn đầu lưỡi đỏ tươi liếm liếm,Hoàng Lạc Vinh rụt cổ, ở trong ngực hắn run lên một chút.

"Ưm..."
"Tôi còn chưa cắn em, em khóc cái gì.

" Giống như hắn đang bắt nạt cậu vậy.

Hoàng Lạc Vinh hít hít mũi, lắc đầu, "Tiên sinh, em không khóc..." Chỉ là cậu không khống chế được.

Không có cách nào, cậu là quỷ thích khóc mà.

"Mất hứng"
Trần Bỉnh Lâm nhíu mày, hắn vừa mới thò tay vào trong quần áo của Hoàng Lạc Vinh, người này liền khóc, sợ hãi như vậy, sao lại có bản lĩnh nói mình đánh dấu cậu?.

Hắn nghe lén Hoàng Lạc Vinh nói chuyện, cho nên lúc chiều cậu và Quách Nguyệt nói gì hắn đều nghe được, vốn dĩ muốn nhìn xem người này to gan thế nào, không ngờ lại là một bé mèo yếu ớt.
Vuốt ve nghịch lông một chút đã không chịu nổi, hay khóc như vậy, đời trước được làm từ nước cũng không chừng?

Hoàng Lạc Vinh nghĩ mình lại làm mọi chuyện rối lên rồi.
Thật ra không phải vậy, nhóc con lớn lên xinh đẹp, thời điểm bị áp đảo liền đỏ mặt, trắng trắng nộn nộn đáng yêu như kẹo bông gòn, tùy thời tùy chỗ đều có thể ăn, miếng dán ức chế sau cổ bị lột, hương vị pheromone liền tràn ra ngoài.

Trần Bỉnh Lâm không chịu nổi, bộ phận dưới thân cảm thấy khô nóng khó chịu.
"Rốt cuộc là em muốn tôi đánh dấu em, hay là đang cố ý trêu chọc tôi?" Trần Bỉnh Lâm bực bội móc ra một điếu thuốc, châm lên, muốn giảm bớt một chút dục vọng muốn làm người này.

"Em không có trêu chọc tiên sinh...!Em chỉ là sợ hãi, em chưa từng làm việc này, em không có kinh nghiệm..." Thanh âm nho nhỏ, cậu ngồi dậy lần nữa, vừa rồi Trần Bỉnh Lâm vén áo cậu, lộ ra lồng ngực tuyết trắng, còn thấy được loáng thoáng hai điểm nhỏ phấn nộn.
Nóng rực khó nhịn.
Hắn còn tưởng người này lợi hại như vậy, chắc chắn là đang giả vờ, nếu không phải buổi chiều nghe cậu nói chuyện, sợ rằng hắn sẽ thật sự cho rằng Hoàng Lạc Vinh rất tiện.
Hắn không thích cưỡng bách, hơn nữa người này vẫn luôn khóc, cho tới bây giờ hắn chưa từng dỗ ai, vừa khóc một cách hắn liền không có cách nào, lấy khăn giấy ở đầu giường, lại nới lỏng cà vạt, giảm bớt nhiệt độ, ném khăn giấy cho cậu, "Đừng khóc được không?"
"Không khóc..." Hoàng Lạc Vinh chu miệng, "Chỉ rơi nước mắt thôi."
"..."
Cái miệng còn rất quật cường, Trần Bỉnh Lâm nhếch khóe miệng cười cười.
Hoàng Lạc Vinh lớn lên rất xinh đẹp, hơn nữa cũng rất nhỏ nhắn, một đứa nhóc cao mét bảy, khung xương nhỏ, cuộn tròn trong lồng ngực Trần Bỉnh Lâm rất đáng yêu, người cũng trắng nõn, chỉ là lá gan quá nhỏ, có chút sợ người khác quá mức.

Chính mình còn chưa làm gì đâu, mới chỉ thò tay vào sờ một chút, lại có thể dọa đến mức này, nếu sau này thật sự đánh dấu, phỏng chừng sẽ khóc đến ngất xỉu mất thôi.
Dục vọng chiếm hữu đối với đồ vật của mình làm hắn có cảm giác muốn đánh dấu Hoàng Lạc Vinh, nhìn Hoàng Lạc Vinh ngồi trên giường dùng khăn giấy lau nước mắt, "Xin lỗi tiên sinh, em không khống chế được bản thân, ngài...!ngài đến đây đi!"
"...!A." Hắn nghẹn cười, sao lại cảm thấy......!người này có chí trinh liệt? Trần Bỉnh Lâm thấy cậu rất đáng yêu.
Rất...!mềm, cái loại mềm có thể làm hắn cứng lên.
Nhìn lướt qua hắn, cậu cảm thấy ngày sau còn dài,Hoàng Lạc Vinh nhắm mắt chuẩn bị bị đè xuống lần nữa, nhưng đợi mãi vẫn không có ai chạm vào cậu, ngược lại khuôn mặt đột nhiên bị nhéo một chút.

Trần Bỉnh Lâm vươn tay, nhéo mặt Hoàng Lạc Vinh một cái, người không mập, nhưng khuôn mặt trái xoan lại có chút thịt, quả nhiên cảm giác lúc nhéo một cái đặc biệt tốt.
Bá tổng, thiết lập tính cách của ngài hình như sụp đổ rồi...

"Tiên sinh, ngài nhéo mặt em làm gì ạ, ngài không cắn em sao?" Hoàng Lạc Vinh mở mắt hỏi, "Là em làm không tốt chỗ nào, ngài không thích sao ạ?"
Không thích?
Không không không, hình như không phải, dường như...!cảm thấy có chút thích, cũng cảm thấy cậu có chút thú vị..

[OhmNaNon]Bé omega khóc nhè của lão đại rất giỏi làm nũngOù les histoires vivent. Découvrez maintenant