Chương 17: Đức gặp chuyện

Start from the beginning
                                    

[...]

Sáng mai ông Mạnh tức tốc chạy từ thủ đô lên Sa Pa, biểu tình sốt sắng, vừa gặp đã hỏi hắn:

- Chuyện này là sao, mày giải thích rõ cho tao nghe! 

- Thì như bố thấy đó, con và Đức lên đây thăm em Châu, giữa đường phát sinh biến cố, nhưng con dám chắc cái xác người đó không có liên quan đến con. 

- Ai có thể làm chứng cho mày đây, mày đừng tưởng nói suông là tao tin. Dù mày là con trai tao nhưng nếu mày phạm pháp tao tuyệt đối không chạy tội cho mày, để mày ăn cơm tù cho tỉnh ngộ. 

Quân tin rằng mình có trái tim sắc đá miễn nhiễm được với mọi lời nói tàn nhẫn của bố, vậy mà lòng hắn khó tránh hơi đau đớn và run lên, chỉ có thể cúi đầu nhìn bàn tay mình. 

- Con làm chứng cho anh hai! - Châu ở đâu chui ra nhào vào lòng bố. 

- Con? Con làm chứng thế nào? Không phải là do nó ép con đấy chứ?

- Dạ không phải! 

Cô bé kề miệng nói nhỏ vào tai ông, sự việc là như thế này. Mấy ngày trước cô bé đi lùa trâu, ỷ mình đã quen địa hình nên cả gan đi sâu vào trong rừng rồi phát hiện ra căn nhà cùng với cái xác người đàn ông, cô không dám kể cho ai nghe cả, hôm qua trong lúc Đức đuổi theo cô đã nghĩ ra kế dụ cậu vào trong ngôi nhà nhằm dọa cậu, nhân tiện đổ tội cho cậu. 

Dĩ nhiên cô sẽ giấu vế đằng sau đi, cô sợ nói ra tất cả mọi người sẽ sợ cô. 

Tội danh này quá vụng về chỉ có một đứa trẻ như Châu mới tin là sẽ trừng trị được Đức mà thôi, thực chất chỉ cần khám nghiệm tử thi là tất cả mọi người đều biết ba đứa trẻ này vô tội. 

Châu nhìn Quân rồi lại nhìn bố, nỗi uất ức tuôn tràn:

- Anh Đức muốn làm hại con, sự việc con bị lạc sau đầm và lần này đều do một mình anh Đức hại con, anh hai không biết gì cả!

Bị ngược đãi cũng đã bị rồi, cô không thể cứ giữ yên lặng mà phải kể bố nghe tất cả, trả lại công bằng cho anh hai, đúng người đúng tội, để bố có sự trừng trị thích đáng dành cho kẻ xấu. 

- Tốt lắm, bố muốn nói chuyện với anh hai con một lát, con đi chỗ khác chơi nhé?

Châu đi rồi, chỉ có hai bố con đứng đối diện nhau, từng tiếp xúc với nhau mười sáu năm trời nhưng chưa bao giờ ông Mạnh lại hổ thẹn khi đối diện với con trai như hiện tại. 

- Vì sao không nói tất cả cho bố biết?

Quân chỉ cười nhạt nhòa, hắn không để tâm lắm và không xúc động khi nghe bố hối hận, đau cũng đã đau rồi, xin lỗi cũng vô dụng. Sự việc đứa con riêng hắn sẽ không trách Châu nữa, nhưng khúc mắt giữa bố và hắn còn lâu mới hóa giải được. 

- Con đã giải thích chỉ là bố không muốn nghe. 

- Thôi, chuyện lần này xem như bố sai, nhưng con cũng có cái sai của con. Lần sau con đừng bao giờ nhận tội thay thằng Đức, bao che dung túng là cái ngu lớn nhất, nhỡ nó giết người thật thì con cũng sẽ nhận thay sao? 

Bố nói với Quân câu đó làm hắn suy nghĩ thật lâu, thật vậy, phận làm anh chỉ có duy nhất hai đứa em, nếu đã chấp nhận hai đứa nó làm em thì dù có ra sao hắn đều phải bảo hộ chúng thật tốt. Không riêng gì Đức, cũng không riêng gì Châu. 

Sự việc lần này qua đi Đức ôm hận và càng ghét Châu nhiều hơn, mùa đông kết thúc cậu gần phải về nước ngoài lại với mẹ. 

- Để anh và con ranh ấy ở cùng nhau em không yên tâm, anh không biết đâu, nó...

- Đi đi kẻo trễ giờ, đừng nói nữa!

Bây giờ đã không có ai tin lời cậu nói, kể cả Quân cũng vậy, xem nét mặt hả hê và nụ cười như không cười của Châu mà lòng cậu ấm ức kinh khủng. 

Quân sẽ không bao giờ ngờ ấy là lần cuối cùng hắn được nói chuyện với Đức. Mười hai giờ tối hôm đó, TV liên tục đưa tin chuyến máy bay mang số hiệu XYZ gặp nạn trên vùng đồng bằng nước Nga, danh tính nạn nhân đang tiếp tục được xác nhận...

[NGÔN TÌNH] Tình Yêu Ngang TráiWhere stories live. Discover now