[Phiên ngoại 2] Miêu miêu Cẩu cẩu - 2

383 45 0
                                    

Sau một hồi bị Thẩm Cửu trêu ghẹo, Lạc Băng Hà cuối cùng cũng ăn được một cái bánh bao khi Thẩm Cửu đã chơi chán. Nhưng một cái bánh bao làm sao có thể đủ no đâu? Với cố gắng không ngừng của hắn cuối cùng cũng đón được ánh bình minh.

Nhìn thấy Mạc Bắc Quân tới, Lạc Băng Hà vui vẻ gọi gã, ai mà biết được, Mạc Bắc Quân nhìn hắn chỉ nhíu mày, tiếp tục cất bước không để ý đến hắn nữa.

Lạc Băng Hà hóa đá, đối với gã gầm loạn một trận.

Thế là Mạc Bắc Quân nghĩ đem con chó này ném ra.

Nhìn xem Mạc Bắc Quân ghét bỏ đem mình nhấc lên, Lạc Băng Hà trực tiếp ngây ngẩn cả người, tên tiểu tử này thật là muốn đem mình ném ra sao!

Bất quá cuối cùng cũng không có ném, Mạc Bắc Quân chính là thừa cơ cơ hội này khi dễ hắn một chút, ngày nào cũng tỉnh bơ nói trừ lương gã.

Từ khi Lạc Băng Hà biến thành chó, liền trở nên đặc biệt hèn mọn, ăn bữa sáng cũng đều phải trải qua tân vạn khổ như vậy.

Bữa sáng rốt cục cũng kết thúc, Thẩm Cửu đi dạo bên trong hậu hoa viên Ma cung, nhàn nhã bước đi. Hẳn là do nguyên nhân đám hạ nhân vừa tưới hoa không bao lâu, trên cánh hoa phiến lá đều đọng lại nho nhỏ hạt nước, đem vạt áo của Thẩm Cửu đều làm ướt, cũng đem Lạc Băng Hà ở đằng sau làm ẩm ướt.

Thế là hắn tìm cái đình nhỏ, trực tiếp nằm nghỉ ngơi.

Bất quá thiên đạo luân hồi tốt, sau khi hắn biến thành chó sau tiệc vui chưa tàn. Đến thời điểm ngày tiếp theo, Thẩm Cửu liền phát hiện y biến thành mèo.

Bất quá Thẩm Cửu so sánh với Lạc Băng Hà thì trầm ổn hơn nhiều, y yên lặng nhìn một chút vuốt nhỏ màu hồng phấn của mình, lại nhìn Lạc Băng Hà nửa đêm bò lên giường, trầm mặt một hồi lộ ra móng vuốt của mình.

"Ngao~~" Lạc Băng Hà nguyên bản còn đang ngủ say đột nhiên bị cảm giác đau đớn làm cho tỉnh dậy, sau một hồi mơ mang rốt cuộc cũng thấy rõ một con mèo toàn thân trắng muốt đang ưu nhã liếm vuốt.

Thẩm Cửu đâu? Con mèo này từ đâu tới?

"Ngao ô~~" Lạc Băng Hà đối với mèo trước mắt kêu lên, sau đó lại bị con mèo giơ lên vuốt cho một đập.

Tiểu súc sinh đúng là tiểu súc sinh, hiện tại còn gọi y, quả thực ngu ngốc.

Một mèo một chó sau khi rời khỏi đây, người trong cùng đều thập phần mê mang, con chó này ngày hôm qua đã gặp qua, nhưng con mèo này lại từ đâu đến nữa?

Dù sao Thẩm Cửu cũng lười giải thích, cho nên dứt khoát liền không giải thích, huống hồ cho dù có giải thích bọn họ cũng không hiểu. Nhưng là bằng y cái dạng này làm thế nào mới lên được bàn ăn cơm?

Quả nhiên đúng như y dự đoán, thời điểm y nhảy lên bàn ăn bữa sáng của mình, liền chậc vật chạy ra ngoài, thật đúng giận.

Tại cái thời khắc không ăn được bữa sáng, Mạc Bắc Quân lại xuất hiện nhìn đến một chó một mèo đang ngồi trên mặt đất, mặt ngoài không có chút biểu hiện nào.

Gã đem mèo đặt lên bàn làm nó thành công ăn được bữa sáng.

Nhưng là trên mặt đất vẫn còn một con chó đói bụng a......

Lạc Băng Hà gâu gâu gọi, tên Mạc Bắc này chính là có ý gì? Tin hay không hắn trừ lương, cuối cùng ai mới là ông chủ của gã chứ?

Mạc Bắc Quân ở một bên nghe Lạc Băng Hà kêu loạn, trong lòng suy nghĩ, quả nhiên so với chó dại sủa loạn vẫn là nhìn mèo cao quý mới làm người khác dễ chịu hơn.

Lạc Băng Hà chắc chắn khẳng định hắn lớn như vậy rồi liền chưa bị sỉ nhục như thế, chờ hắn khôi phục lại, hắn lại nói cho tên cẩu thuộc hạ này biết ai mới là ông chủ của hắn, ai mới có quyền lên tiếng nhất!

Nhìn xem bánh bao bị tiện tay vứt xuống, Lạc Băng Hà bực bội đem nó ăn. Ma tôn báo thù, chỉ cần hắn khôi phục lại thôi.

Mạc Bắc Quân dám dĩ hạ phạm thượng, khi dễ ông chủ của mình, tiền lương này của ngươi đừng hòng nghĩ lấy.

___________________

Tiểu kịch trường:

Băng ca: Mạc Bắc Quân ngươi cái tên này dám dĩ hạ phạm thượng, có tin hay không ta sẽ sa thải ngươi!

Mạc Bắc: "... Được thôi."

Băng ca: ". . ." A, nếu sa thải gã thì sẽ không có ai giúp hắn xử lí nhiều sự vụ như vậy, cũng chẳng có thời gian dậy muộn, chậc.

Thẩm Cửu: "... Ha."

_____________

ʕ ꈍᴥꈍʔ End phiên ngoại rùi! Cảm ơn bạn vì đã ủng hộ truyện nhoa(≧▽≦)! Tạm biệt và hẹn gặp lại ở dự văn mới nhé!!!!!

[Băng Cửu] Ma PhiWhere stories live. Discover now