🍑 Chương 14 🍑

4K 88 1
                                    

Edit: Vũ Quân

Sau 1 giờ chiều, đi dạo trong vườn là một màu xanh mướt mắt, ngẫu nhiên còn truyền đến vài tiếng chim hót, Thẩm Đào rất thích.

Đi đến khu trò chơi, từ xa cô đã thấy bàn đu dây, từ nhỏ cô đã thích ngồi xích đu, thật ra bây giờ vẫn còn thích như cũ, chỉ là đã lâu chưa nhìn thấy. Hai chiếc xích đu, một cái bên trên là một cậu nhóc, cái còn lại trống không.

Thẩm Đào chuẩn bị đi sang chỗ khác thì lúc này cậu nhóc kia vươn tay về phía cô: "Chị ơi, chị ơi~"

Tạ Ương nắm tay cô đi về phía xích đu: "Hình như trẻ con đều rất thích cậu thì phải."

Thẩm Đào ngồi xuống xích đu, Tạ Ương đi đến bên cạnh đẩy giúp cô. Cô bị đẩy bay lên không trung sau đó lại trở về trong vòng tay cậu. Tiếng gió lướt qua cùng tiếng của cậu nhóc bên cạnh làm nũng đều trở nên vô cùng đáng yêu, thời gian bị nhiễm sự lười nhác hạnh phúc.

Cậu nhóc lại oán giận với bà mẹ: "Sao con không bay cao được giống như chị ấy?"

Người phụ nữ kia trả lời: "Bởi vì mẹ không có sức lớn như anh kia, xin lỗi nha~"

Thẩm Đào nở nụ cười, cô quay đầu nói với cậu nhóc: "Vậy chị đem anh trai cho em mượn một lát có được không?"

Tạ Ương nắm bả vai cô, giúp cô dừng lại, thấy ánh mắt chờ mong của cậu bé, Tạ Ương nắm lấy khuôn mặt nhỏ của Thẩm Đào: "Không cần sự đồng ý của tôi à?"

"Không cần! Cậu mau đi đi!"

Bởi vì cậu là bạn trai của tôi mà ~

Những lời này Tạ Ương hiểu được thông qua ánh mắt lấp lánh của cô.

Sau khi rời đi khỏi khu vui chơi, bọn họ đi tới một con đường chia làm hai, trên bảng hướng dẫn viết nội dung tham quan của các hướng. Phần lớn các du khách đều đi về phía nhà ăn, ít ai lại đi về phía hồ sen.

Thẩm Đào còn đang do dự thì đã bị Tạ Ương kéo về phía hồ hoa sen.

"Cậu muốn đi đâu thì chúng ta đi nơi đó. Rối rắm làm gì."

Sau đó như cô mong muốn nhìn thấy một hồ toàn hoa sen tàn, cành khô lá úa, gió lạnh thấu xương, trong điểm cuối của sinh mệnh toát ra nồng đậm ý thiền kiểu Trung Hoa.

"Cậu thích nhất câu thơ nào viết về hoa sen tàn?"

Thơ về hoa sen tàn nhiều như vậy, nhưng giờ phút này đứng ở đây cô lại chỉ nghĩ đến một câu:

"Hoàn dữ thiều quang cộng tiều tuỵ,
Bất kham khán."*

*Bài Hoán khê sa kỳ 1 (Sơn hoa tử)
Hạm đạm hương phai lá biếc tàn,
Gió tây sầu gợn sóng lăn tăn.
Cùng với thiều quang cùng tiều tuỵ,
Chẳng kham nhìn.
Mưa phún mộng về kê tái thẳm,
Lầu con vẳng tiếng ngọc sinh hàn.
Dài vắn lệ châu bao xiết hận,
Tựa lan can.

"Thơ của Lý Cảnh, Nam Đường Trung Chủ"*

*Lý Cảnh tức Nam Đường Trung Chủ (916-961). Ông ham đọc sách làm thơ, sở trường cưỡi ngựa bán cung. Tuy là một vị vua song không nhiệt tâm về chính trị.

[Edit HOÀN] Trái đào gieo vào mùa xuân - H vănWhere stories live. Discover now