Chương 1

53.5K 455 7
                                    

Đúng như anh nói
Thử xem cũng không sao
Tôi muốn thử chấp nhận
hôn một người khác.......
...
Bay ở trên cao ba nghìn
thước Anh (đơn vị đo độ dài
của Anh và Mỹ),chỗ ngồi hết
sức rộng rãi, đồ ăn cũng rất
ngon,tiếp viên hàng không
ân cần phục vụ cũng rất dễ
chịu,nhưng Gian Liên Ân
không thể nào thả lỏng
được.
Nguyên nhân làm cho cô
không thể thả lỏng là ngay
bên cạnh cô, nhưng nếu chỉ
là một hành khách đáng
ghét,cô cùng lắm thì vùi đầu
ngủ hoặc là đổi chỗ
ngồi,nhưng hắn không phải
hành khách khiến người ta
chán ghét, mà là lãnh đạo
trực tiếp của cô _ Nhiếp
Tĩnh Viễn,một tên bá đạo
độc tài,ác ma không có lòng
thương hại.
Từ khi máy bay bắt
đầu,mệnh lệnh của hắn đến
nay vẫn chưa dừng, cô thậm
chí hoài nghi hắn căn bản
không cần ngủ, dặn cô ghi
nhanh dặn dò của hắn, lưng
của cô rốt cục mỏi nhừ làm
cho cô nghĩ muốn nằm
xuống nghỉ ngơi ngay lập
tức.
Nếu như bình thường,cô có
thể xem nhẹ cái khó chịu
này,chuyên tâm làm
việc,nhưng hôm nay không
được, bởi vì ngay trước
chuyến bay này,nguyệt sự
của cô đến.
Cuộc sống hai tháng bận
rộn này làm cho thời gian
hành kinh của cô lộn xộn,
lần này nguyệt sự đã muộn
gần một tháng,đau đớn
cũng gấp hai bình
thường,cho dù cô đã uống
thuốc giảm đau,đen đủi vẫn
là đau không thôi.
Cấp trên còn cố tình không
dừng công việc,cô căn bản
không có cơ hội nghỉ
ngơi,nếu có thể nói, cô thật
muốn bảo hắn câm
miệng.......Không đúng,phải
thưởng hắn hai bàn tay mới
có thể loại bỏ mối hận
trong lòng.
Hai tháng làm việc chung
với nhau,hắn không ngừng
gây cho cô phiền
phức,không ngừng áp bức
cô,muốn cho cô biết khó mà
lui,nhưng cô nhẫn nại chịu
đựng,bởi vì cô không nghĩ
làm cho tên đầu heo này
đẹp lòng vừa ý,chính là lần
này cô thật sự không chống
đỡ được.
"Quản lí!". Cô khép lại bản
ghi chép. "Nếu không có
việc gìnói, tôi nghĩ....."
"Còn một đống việc phải xử
lí." Nhiếp Tĩnh Viễn miễn
cưỡng buông chén
rượu,không nể tình cắt
ngang lời Giang Liên Ân.
Cô quyết định đoạt được
chén rượu trên tay
hắn,hướng đầu hắn ném
tới_ đương nhiên,cái này
chính là tưởng tượng , cô
nén giận nói: "Sau khi xuống
máy bay còn có rất nhiều
việc bận,tôi cần ngủ thêm
một chút."
Cô không tính toán cùng
hắn đi vòng vèo,cùng hắn
làm chung trong hai tháng
khiến cho cô học được một
việc, chính là có chuyện nói
thẳng,nếu không hắn chắc
chắn làm ngơ.
Nhiếp Tĩnh Viễn bỗng nhiên
hiểu ra, cố ý ngắm mắt cô kĩ
lưỡng. "Tôi không nghĩ tới
sức khỏe của cô kém như
vậy."
Lời nói của hắn khiến cho cô
thật muốn đâm cho hắn hai
dao. "So với giám đốc,thể
lực của tôi quả thực rất kém
cỏi."
Cô cố ý dừng. "Chức vị quản
lí này đối với anh mà nói thì
quá nhỏ,như vậy đi,phía
dưới rất nhiều người đang
thi ,tôi giúp quản lý đi đăng
ký! Anh nhất định giành giải
nhất trở về."
Nhiếp Tĩnh Viễn đầu tiên là
sửng sốt,lập tức cười ha ha.
Giang Liên Ân trừng mắt liếc
hắn một cái,mặc kệ hắn.
"Xin lỗi không tiếp chuyện
được,tôi phải đi toilet một
chút."
Không để cho hắn có cơ hội
nói cô lời châm chọc,cô rất
nhanh đứng dậy muốn cách
hắn thật xa,nhưng vừa mới
đứng lên,trước mặt lập tức
hoa mắt,nàng lắc lư,thiếu
máu khiến cho nàng ngất
hoa cả mắt.
"Có sao không?" Thanh âm
Nhiếp Tĩnh Viễn ở bên tai
Giang Liên Ân vang lên.
Trong khoảng thời gian
ngắn,cô không chú ý tới cái
gì không hợp lí,chờ cô phục
hồi tinh thần lại,mới phát
hiện hắn đang nắm vai của
cô,hai người dựa vào nhau
hết sức gần,cô nhất thời
khiếp sợ,lập tức dời từng
bước một.
" Tôi không sao , cảm ơn
quản lý quan tâm." Cô lễ
phép nói xong,liền hướng
toilet đi tới.
Nhiếp Tĩnh Viễn có chút
đăm chiêu nhìn Giang Liên
Ân,hắn vừa mới cảm giác
được cô run nhè nhẹ,thân
thể cô không được thoải mái
sao?
Hắn ngồi ở khoang thượng
vụ rộng rãi,tiếp viên hàng
không ân chần hỏi hắn còn
cần cái gì không.
Tiếp viên hàng không tên là
Lệ Toa,phục vụ thực chu
đáo,nhưng có khi thật quá
mức chu đáo! Hắn lắc đầu
tỏ ý không cần,nhưng Lệ
Toa vẫn chưa vì vậy mà rời
đi,lại cùng hắn nói mấy câu.
Đây không phải là lần đâu
tiên bị tiếp viên hàng không
hỏi ân cần như thế,hắn biết
cô ta muốn cái gì,nhưng hắn
cũng không nghĩ muốn cùng
cô ta phát triển tình yêu.
Hắn biết bộ dạng mình coi
như không tồi,gia thế bối
cảnh cũng tốt,từ nhỏ đến
lớn kinh nghiệm theo đuổi
lại càng giành,cho dù tới Mỹ
rồi,bên người vẫn là không
ít oanh oanh yến yến,bất
quá hắn luôn luôn chỉ quan
hệ ngắn ngủi cho có hứng
thú.
Nếu như bình thường, Lệ
Toa chính là một lựa chọn
không tồi,nhưng hắn hiện
tại không có tâm tình
này,mà nguyên nhân làm có
hắn vô tâm chính là Giang
Liên Ân.
Hiện tại hắn muốn chính là
cô,không phải cô gái khác.
Hai tháng trước,hắn từ Mỹ
trở về tiếp quản xí nghiệp
của gia tộc,Giang Liên Ân là
thư ký của cha hắn,sau khi
cha về hưu,hắn tiếp quản
chức vụ quản lí,nhân tiện
tiếp nhận thư ký này.
Ngay từ đầu hắn rất muốn
đem thay thế cô,hắn không
thích phân công thư ký nữ,
không phải hắn có tính phân
biệt đối xử mà là trước kia
hắn đã từng dùng một nữ
thư ký khác,kết qủa như trải
qua ác mộng.Cho nên sau
đó,hắn chỉ đồng ý cho trợ lí
nam đặc biệt đi theo hắn..
Nhưng cha không đáp
ứng,nói hắn đổi ai cũng
không ý kiến,nhưng nhất
định không thể đổi Giang
Liên Ân. Ngay từ đầu,hắn
còn tưởng rằng Giang Liên
Ân là tình nhân của cha
hắn,đối với cô không có hảo
cảm,cũng làm khó dễ cô ở
khắp mọi nơi,hy vọng cô
biết khó mà lui.
Không nghĩ tới cô lại chịu
đựng đến giờ,hơn nữa hắn
không thể không khâm phục
năng lực công tác của
cô,không nói nhiều,ngắn
gọn,rất nhanh,làm việc
không dài dòng,hắn thích
tác phong cởi mở,thẳng thắn
của cô.
Sau khi biết cô không phải
tình nhân của cha hắn,hắn
phát hiện chính mình đối
với nàng bắt đầu có hứng
thú,về phần nguyên nhân
hành động chậm chạp này,là
bởi vì hắn không thích công
và tư không phân biệt được.
Một tháng qua,hứng thú đối
với cô không giảm mà ngược
lại ngày càng tăng,làm cho
hắn cảm thấy có chút buồn
rầu. Nếu là cùng cô phát
triển quan hệ nam nữ,hắn
tin tưởng nhất định sẽ vì
hắn mang đến phiền
toái,nhưng hắn biết trong
lòng tiếng gầm của cỗ phản
đối đã ngày càng nhỏ,ngược
lại là thanh âm muốn cô
ngày càng mạnh.
Ngay khi Nhiếp Tĩnh Viễn
hết sức trầm tư, Giang Liên
Ân đã trở về,hắn cố ý quan
sát sắc mặt của cô,phát hiện
có chút tái nhợt.
Cô ngồi xuống,hắn lập tức
hỏi. :"Cô không sao chứ?"
" Cảm ơn quản lí quan
tâm,tôi không sao,nếu anh
không ngại ,tôi muốn nghỉ
ngơi một lúc." Cô đem tấm
thảm đắp ở trên người.
" Được!" Hắn gật đầu,nhìn
chăm chú vào hai mắt đang
nhắm lại của cô.
Nghiêm túc mà nói,cô cũng
không phải đặc biệt xinh
đẹp ,ngũ quan cũng không
vượt trội,nhưng cô có khí
chất trầm tĩnh,có phong tình
của chính cô,làn da trắng
nõn,dáng người ở mức
trung bình,cái đầu với hắn
mà nói thì có chút nhỏ xinh.
Cô luôn đem chính cách ăn
mặc của mình cẩn thận tỉ
mỉ,đúng quy củ,tóc chỉnh tề
ở sau đầu sơ thành kế,còn
có cặp đen kẹp chặt,đảm
bảo không có một sợ tóc hạ
xuống.
Tầm mắt của hắn di tới
ngực của cô , cô cũng không
phải là nữ nhân có ngực đầy
đặn,nhưng kết hợp mức
độ,đường cong ở lưng thực
mềm mại,đôi chân cũng
thực cân xứng....
Phát hiện một luồng nhiệt
hướng bụng mà đi,Nhiếp
Tĩnh Xa dời tầm mắt,làm
cho chính mình tỉnh táo lại.
Mấy giờ kế tiếp,hắn một
mực quan sát cô,bộ dáng
ngủ của cô càng tăng thêm
phần ôn nhu,có khi cô ở
trong mộng phát ra một ít
âm thanh vô nghĩa,tựa hồ
ngủ không an toàn.
Tấm thảm của cô rơi
xuống,hắn muốn cô được
tốt,tới gần cô,đã ngửi được
mùi hương hoa hồng trên
người cô,hắn vì cô đắp tấm
thảm,cô giật mình,lông mi
nhẹ nhàng kích động.
Hắn biết cô tỉnh,qua về dựa
lưng vào ghế dựa,nhìn thấy
cô làm biếng gợi lên một
mạt cười,mí mắt rung động
vài cái sau rốt cục mở mắt
ra.
Bộ dáng cô mang theo một
tia gợi cảm,hắn phát hiện
ngón tay chính mình nắm
chén rượu bóp càng
nhau,hắn uống rượu,áp chế
dục vọng trong người.
Hắn quyệt định không chính
mình đánh trận,hắn muốn
cô,cũng quyết định hay với
cô,bất quá hắn biết chính
mình một phen hao phí khổ
tâm,bởi vì cô đối với hắn
tựa hồ không có hảo cảm.
Đương nhiên chính cha hắn
phải chịu trách nhiệm,hai
tháng này hắn biểu hiện
thực sự xứng với danh hiệu
thân sĩ,càng chưa nói tới
thảo nhân thích,bất quá hắn
quyết định từ giờ trở đi phải
thay đổi.
Tinh thần Giang Liên Ân dồi
dào tỉnh lại,lại không biết
nàng ngủ mấy giờ rồi,người
bên cạnh nàng đã muốn
thay đổi lớn.
"Ngươi vừa vặn kịp thời gian
đưa cơm." Nhiếp Tĩnh Viễn
mở miệng nói,hơn hai giờ
nữa sẽ hạ xuống rồi.
" Kia vừa lúc." Nàng nghĩ
chưa hết liền ngáp vài cái
sau đứng dậy rửa mặt.
Nhiếp Tĩnh Viễn nhìn về
biển mây ngoài cửa
sổ,không tự giác chén rượu
trong tay loạng choạng,hắn
phải bắt đầu kế hoạch dụ
dỗ!
Sau khi xuống máy bay,hai
người đáp xe về khách sạn
Check
Trong lúc Giang Liên Ân mơ
hồ cảm thấy có chút không
thích hợp,nhưng lại không
thể nói rõ chỗ nào không
thích hợp,cuối cùng cảm
thấy Nhiễm Tĩnh Viễn giống
như liên tục nhìn cô.
Phòng của hai người cách
vách,cũng giống một lần cô
đưa hắn đến Châu Âu công
tác.Kì thật, cô cũng không
thích đi công tác,du lịch
đường dài thật sự mệt chết
người.Bất quá đây là công
tác của cô, không thích cũng
phải làm.
Sau khi trở về phòng,cô lập
tức tắm nước nóng để gột
tẩy,thả lỏng cơ thể. Kỳ thật
cô chính xác muốn làm ngay
bây giờ là được ngâm mình
trong nước tắm ấm,làm cho
toàn cơ thể trầm tĩnh
lại,đáng tiếc tình huống
hiện tại của cô không thể
ngâm nước.
Trong lúc cô đang thả lòng
ở trong phòng nghe
nhạc,tiếng đập cửa vang
lên,cô kinh ngạc liếc nhìn
đồng hồ, không phải nói
nghỉ ngơi hai giờ sao? Tại
sao mới một giờ hắn đã gõ
cửa? Cô còn đang mặc áo
tắm!
Giang Liên Ân vội vàng lấy
từ tủ quần áo áo ngủ rộng
choàng vào người , sau mới
tiến đến mở cửa. "Không
phải nói hai giờ......."
" Cô muốn ngủ sao?" Nhiếp
Tĩnh Viễn ngắt lời của Giang
Liên Ân.
"Không có" Cô ở trên máy
bay ngủ được một ít,hiện tại
tinh thần cũng không tệ
lắm. " Tôi chỉ muốn....."
" Cô không nghỉ ngơi," Hắn
như trước cắt ngang lời của
cô. "Có muốn đi ra ngoài
một chút?"
Hắn nhìn chằm chằm người
cô ẩm ướt,đây là lần đầu
tiên hắn thấy bộ dáng cô
tóc rốt tung.
Áo dài quá vai,tóc có chút
hơi xoăn tự nhiên,hắn thích
cô xõa tung tóc,làm cho
khuôn mặt của cô càng trìu
mến.
Cô kinh ngạc trợn to mặt,đi
ra ngoài một chút?
"Như thế nào,nghĩ sao?"
Hắn trầm ổn hỏi; "Tôi không
ngủ được,không muốn xem
TV,cũng không muốn xem
sách,cho nên muốn đi ra
ngoài một chút."
" Thế nhưng......."Nàng có
điểm khó xử
"Nếu cô không muốn đi thì
quên đi" Hắn nhún nhún
vai,làm bộ vô tình nói: "Tôi
biết cô không thích ở chung
với tôi.Tôi rất hay gây
sự,không sao ,dù sao tôi có
thói quen một mình, cô đi
nghỉ ngơi đi!" Tôi đi một
mình cũng không sao."
Trong lời nói của hắn làm
cho cô không hiểu sao dâng
lên cảm giác áy náy, cô biểu
hiện rõ ràng như vậy sao?
Công nhận là cô cực kỳ
không thích hắn ương ngạnh
,thái độ áp bức,nhưng........
Ai! cô thở dài nói,:" Được
rồi!"
Dù sao tắm xong,bụng của
cô đã không đau,có lẽ thuốc
giảm đau phát huy công
hiệu không chừng. "Chờ tôi
một chút , tôi đi thay quần
áo ."
Hắn lộ ra tia cười tươi đầy
bí ẩn >xem ra,bề ngoài cô
trầm tĩnh,trong lòng lại
nhạy cảm mềm mai,như thế
hắn có thể lợi dụng tốt.
Không đến 5 phút đồng
hồ,Giang Liên Ân thay quần
áo đi ra,áo sơ mi trắng phối
hợp quần màu đen,tóc thì
tùy ý buộc sau đầu,thoạt
nhìn giống sinh viện.
Nhìn cô buộc tóc đuôi
ngựa,hắn có chút thất
vọng,hắn vẫn thích bộ dáng
cô xõa tóc.
Khách sạn nằm ở gần bãi
biển,cho nên người trên bãi
biện cũng không nhiều,nghe
thanh âm sóng biển, cô lộ
ra một tiếng cười thanh
thản.
"Tôi còn nghĩ cô sẽ không
cười" Ánh mắt hắn dừng ở
trên mặt cô.
"Người nào mà chẳng cười."
Cô thản nhiên nói.
Hắn buồn cười nói:" Cô đối
với tôi hình như không tốt
cho lắm."
Cô khó tin liếc hắn một
cái,hắn cư nhiên ác nhân
trước cáo trạng?" "Không
phải tại anh sao?"
" Tôi thừa nhận hai tháng
này là tôi đem cô gò bó một
chút." Hiện tại hắn đang
chuẩn bị cải thiện.
"Không phải một chút, là rất
nhiều." Cô nhịn không được
oán giận." Anh một mực gây
phiền toái cho tôi."
Hơn nữa hai tháng nay , hầu
như đều tăng ca.
" Tôi không có ." Hắn lập tức
phản bác, "Vừa mới một
tháng bắt đầu có lẽ
có,nhưng sau lại không có"
Bở vì 1tháng trước hắn nghĩ
cô là tình nhân của cha hắn.
" Tôi thừa nhận tôi là người
cuồng công việc." Hắn nhún
vai. "Cho nên có khi đem
người quanh mình siết
chặt."
"Anh là muốn biết năng lực
của tôi?" Trong lòng cô biết
rõ ràng." Nếu tôi có thể làm
chín phần, anh tuyệt đối
không cho phép tôi chỉ làm
tám hoặc bảy phần."
Hắn công tác thật sự rất
khắc nghiệt,mỗi ngày đi làm
bọn cô nằm ở trạng thái đề
phòng toàn thân.
"Đây là trách nhiệm của
công tác."
"Đây là triệu chứng làm việc
đến chết." Cô trả lời hắn
một câu.
Hắn cười to ra tiếng,hắn
thích phản kích sắc bén của
cô.
"Từ sau khi anh tiếp vị trí
chủ tịch,mọi người làm việc
thật sự nhanh." Cô nhịn
không được nhắc nhở hắn
một câu."Không phải mỗi
người đều giống anh có
thừa tinh lực."
"Cho nên tôi đi ra ngoài
một chút,đem tinh lực tiêu
hao đi một ít,miễn cho cô
còn nói tôi áp bức cô." Hắn
cười ói,
Hai người dọc theo bờ cát
đi,có khi dừng lại xem
biển,trò chuyện , Giang Liên
Ân lúc này mới phát hiện
ma vương còn có nhân
tính,hắn cũng không phải
ông già nghĩ phải áp bức cô
như thế nào,mà là tinh lực
hắn thật sự dư thừa,cho
nên người bên ngoài khó
đuối ki[j tiến độ của hắn.
"Anh vì cái gì đột nhiên đối
với ta tốt như thế?" Cô dò
hỏi.
Hắn nhún nhún vai. "Sắc
mặt của cô thật tái nhợt,tôi
nghĩ đại khái tôi đã quá
nghiêm khắc ."
Trong lúc nhất thời,cô không
biết muốn nói gì,đành phải
"ừ" một tiếng,hắn bỗng chốc
trở nên rất hiền lành,cô
ngược lại hơi có phần không
được tự nhiên.
"Thân thể cô tốt không?"
"Tốt rất nhiều,anh yên
tâm,sẽ không làm ảnh
hưởng đến công tác."
" Tôi không lo lắng công
tác."
Cô nháy mắt,không lo công
tác? Ý muốn là lo lắng cho
cô sao?
"Đừng cứ luôn luôn nói
chuyện công tác, Ngày bình
thường cô làm gì?" Hắn lại
hỏi.
Cô lấy lại tinh thần. "Không
có gì,xem sách,nghe một
chút nhạc,có khi sẽ leo núi."
"Leo núi?"
"Chính là đi lên núi Dương
Minh một chút,không phải
thật sự đi lên."
"Đi cùng bạn trai?" Hắn cố ý
hỏi,hắn biết cô không có
bạn trai,hồi trước hắn cùng
cha thám thính qua.
'Tôi đi một mình." Cô mất
tự nhiên trả lời,cô không có
thói quen nói chuyện riêng
tư.
Hắn cực kì thành thạo không
hỏi tiếp,thuận miệng tán
gẫu đề tài khác đi,hắn cảm
giác cô đối với hắn vẫn là có
chút cảnh giác,ai bảo hai
tháng này hắn đối với cô rất
nghiêm khắc,hiện tại chỉ có
thể từ từ xoay chuyển trở
về.
Sau khi tản bộ nửa giờ,hai
người mới thoải mái trở về
khách sạn,bắt đầu một hành
trình bận rộn.
Thời gian kế tiếp,Giang Liên
Ân vội vàng thiếu chút nữa
ngay cả thời gian ăn cơm
trưa cũng không có,hành
trình dày đặc ví dụ đi
họp,tuần tra nhà xưởng
tham gia thương vụ nghiên
cứu và thảo luận hội.
Mãi cho đến sáu giờ chiều,
hành trình mới gần kết
thúc,tiếp theo đại biểu đại
diện công ty Mỹ muốn mang
bọn họ đến Pub đi thả
lỏng,nhưng thể lực của cô
đã muốn cạn kiệt.
Hành trình liên tiếp bận rộn
làm cho bụng của cô bắt
đầu không thoải mái,cô cắn
răng nhịn xuống không dám
thả lỏng, một hồi đến khách
sạn, cô lại bắt đầu đổ mồ
hôi lạnh, trước mắt cũng
hiện ra sao 5 cánh.
Cô đang muốn chống đỡ vào
vách tường,một cánh tay rắn
chắc nắm tay cô. " Cô không
sao chứ?"
Cô lắc đầu, nói không ra
lời,vừa thấy sắc mặc trắng
bệch dọa người dọa người
của cô,hắn đem cô ôm
ngang,đi vào thang máy.
"Tôi. . . . . . Không có việc
gì." Cô vô lực nói." thả tôi
xuống dưới."
"Tôi mà buông một tay cô té
xỉu liền." Hắn lo lắng nhíu
mày." Cô rốt cuộc làm sao
vậy? Tôi gọi bác sĩ khách sạn
đến."
"Không cần."Mồ hôi lạnh
của cô vẫn toát ra.
Hắn không trả lời , ra khỏi
thang máy trực tiếp đem cô
ôm vào phòng mình, cầm
lấy điện thoại gọi tiếp tân
gọi bác sĩ lại đây.
"Đừng gọi." Giang Liên Ân
nhịn đau nói: "Please, anh
đừng lo, không phải bệnh
nặng gì đâu."
Nhiếp Tĩnh Viễn lớn tiếng
nói. " Cô run rẩy gần
chết,còn muốn cậy mạnh?"
"Không phải cậy mạnh." Cô
không nói không được, vạn
nhất hắn đem thầy thuốc
mời đi theo, không phải
chuyện bé xé ra to sao? "
Tôi chỉ là đau sinh lý,không
cần kêu bác sĩ đâu."
Nhiếp Tĩnh Viễn ngây cả
người,không đoán được là
nguyên nhân này.
"Phiền anh giúp tôi gọi một
ly socola nóng." Cả người cô
cuộn thành hình tròn,chờ
mồ hôi lạnh thoát ra.
Nhiếp Tĩnh Viễn lập tức gọi
tiếp tân đem ly socola nóng
lên,rồi sau đó cúi đầu hỏi
thăm khuôn mặt nhỏ nhắn
tái nhợt của cô , lo lắng cô
lại toát ra mồ hôi lạnh,vì cô
đắp chăn. " Cô còn muốn gì
nữa không ?"
Cô không nói chuyện, toàn
thân run rẩy.
Hắn lo lắng hỏi :" Cô như
vậy thật không lo sao? Tôi
thấy hay là gọi bác sĩ ."
"Không. . . . . . Không cần. . .
. . . Đừng đi."
Hắn sốt ruột đi thong thả
rồi lại thong thả đi ,cầm lấy
điện thoại với quầy khách
sạn kêu gào,muốn bọn họ
động tác nhanh lên,sau khi
treo điện thoại lên,hắn phát
hiện cô tựa hồ không còn
phát run .
" Cô không sao chứ?" Hắn
lung lay cô.
" Anh. . . . . .không thể bế.....
để cho tôi nghỉ ngơi một
chút được không ?" Giang
Liên Ân yếu ớt nói.
"Được." Hắn lại bắt đầu
khẩn trương thong thả bước
đi,ánh mắt không dám rời
bộ dáng người trên giường.
Giang Liên Ân nghe thấy
Niếp Tĩnh Viễn ở ngoài cửa
kêu gào.Nếu còn có khí lực,
cô nhất định sẽ cười ,tính
tình hắn thật quậy.
"Ca cao nóng đến đây." Hắn
trở về bên giường,đem cô
ôm tựa vào người hắn.
."Uống nhanh."
Nghe giọng hắn giống như
đem ca cao nóng như thần
dược,nghĩ đến cô chỉ cần
uống một ngụm sẽ trở nên
sinh khí dồn dào.
Nghĩ đến đây,Giang Liên Ân
nhịn không muốn cười, cô
chậm rãi uống ca cao
nóng,chất lỏng ấm áp tiến
vào dạ dày , cô cảm khí lạnh
trong cơ thể chậm rãi bị tản
ra.
"Thế nào?" Hắn sốt ruột hỏi
Cô không trả lời, lại uống
thêm một ngụm
Hắn cảm giác quần áo của
cô có chút ướt, cô vừa mới
vã ra không ít mồ hôi. ."Tôi
chưa thấy qua có người đau
sinh lí như vậy".
Cô lại uống một ngụm sau
mới nói nói: "Anh cũng
không phải con gái, tất
nhiên không biết là đúng
thôi ."
" Cô xác định cô không mắc
bệnh khác?" Hắn hỏi.
"Không có." Cô tức giận nói
một câu. "Trước kia cũng đã
từng xảy ra,chỉ cần một
tháng quá mệt mỏi,lại chưa
ăn gì sẽ như vậy, tôi đã
từng hỏi bác sĩ,bác sĩ nói
không có vấn đề gì."
Hắn nhíu mày." Cô có thể
báo co tôi biết một câu ,
nếu không hôm nay tôi
không......"
"Đây là công việc của tôi."
Cô nói ngắn gọn một câu.
"Tôi đã tốt hơn nhiều."
"Ngày mai cô ở khách sạn
nghỉ ngơi đi!" Hắn nói
"Ngày mai tôi không cần
nghỉ ngơi, nhưng mà buổi
tối hôm nay tôi không muốn
đi PUB." Cô nghĩ muốn ở
trong phòng nghỉ ngơi.
"Tôi sẽ bảo với bọn họ
chúng ta không đi."
"Anh có thể đi được mà!" Cô
lập tức nói.
"Không cần, tôi cũng mệt."
Hắn như thể nào có thể để
cô ở khách sạn một mình?
Nhỡ may nàng lại cảm thấy
không thoải mái thì sao?
Cô nghi ngờ liếc hắn một
cái, còn nghiêm túc nói:"
"Tôi thật sự tốt lắm, quản lí,
anh nên đi ra ngoài thả
lỏng một chút."
"Tôi nói tôi mệt mỏi." Hắn
trừng mắt nhìn cô liếc một
cái.
Cô tức giận không thèm
nói,lại uống ca cao
nóng,đương nhiên cô phát
hiện chính mình tựa vào
trong ngực hắn,mặt đỏ
lên,lập tức ngồi thẳng.
"Có chỗ nào không tốt?" Hắn
lập tức phát hiện cô ngồi
ngay ngắn.
"Tôi khoẻ rồi , tôi trở về
phòng." Cô vội vã nhớ tới
bản thân.
"Không cần gấp như vậy."
Hắn nén bả vai của cô lại.
"Quản lí, tôi. . . . . ."
"Hiện tại không phải thời
gian đi làm, không cần gọi
tôi quản lí." Hắn ngắt lời
của cô.
"Tôi đã khoẻ hơn nhiều, tôi.
. . . . ."
"Cô sợ tôi sao?" Hắn cố ý
hỏi
Cô lập tức nói: "Tôi không
sợ anh, tôi đã muốn tốt hơn
nhiều, tôi phải về phòng
mình." Cô rời khỏi giường.
Vừa bước xuống sàn nhà,hai
chân của cô liền vô lực dao
động,hắn lập tức đem cô
ôm về giường.
"Tôi không sao. . . . . ."
" Cô có thể im miệng một
chút không ?" Hắn ôm lấy cô
, ra lệnh .
Hắn đem cô đặt ở trên
giường. Con ngươi đen cùng
mặt cô cách nhau có mấy
tấc,mặt cô lập tức đỏ,nhưng
vẫn là cố giữ vững trấn tĩnh
nói.:" Tôi thật sự tốt lắm,
anh không cần dựa vào tôi
gần như vậy ."
Hắn nhìn cô mỉm cười :" Tôi
không biết cô mặt đỏ như
vậy." Xem ra thư ký của hắn
tuy rằng đối xử thông
mình,nhưng ở chuyện quan
hệ nam nữ vẫn còn non nớt.
"Mời anh không cần dựa vào
gần như vậy." Cô đẩy đẩy vai
hắn,không để ý đến mặt
đang thiêu nóng cùng tim
đập dồn dập.
Hắn không để ý đến lời của
cô, nâng tay cô mơn
trớn,hai gò má cô đỏ bừng
Hành động vượt quá của
hắn khiến cho cô sinh ra
cảnh giác." Quản lí...."
"Tôi biết, lời tôi muốn nói
bây giờ có thể làm cho cô
giật mình.." Hắn cố ý tạm
dừng vài giây,con ngươi đen
như cũ vẫn nhìn chặt vào
cô,"Dù sao hai tháng chúng
ta cũng quan hệ gần gũi,tôi
giống như một mực tìm
phiền toái cho cô,nhưng kì
thật không phải như
vậy." ( sắp sửa luyên thuyển
tỏ tình đó >"< )
Lời nói của hắn làm cho
toàn thân cô căng
thẳng,lẳng lặng chờ lời hắn
nói.
"Nếu tôi nói cho cô, tôi nghĩ
muốn cô, cô sẽ trả lời như
thế nào ?"

Ác Nam Hấp Dẫn ( 18+ )Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ