Chương 7: Ân oán quá khứ + bị anh cởi quần ở phòng dụng cụ

16.7K 267 10
                                    

Vốn dĩ yên tĩnh không quấy rầy lẫn nhau cũng không có chuyện gì, nhưng Lục Hoài Chuẩn và anh em tốt của anh vui đùa ầm ĩ trong lớp, hai người kia cũng không biết nói chuyện gì, đột nhiên đẩy thùng nước họ đặt trên bàn ra ngoài. Lúc đó, Lục Lâm Vãn vừa vặn đang lau cửa sổ bèn mở cửa ra, chuẩn bị lau bên trong, kết quả thùng nước bị đẩy ra ngoài, trực tiếp hắt lên người cô.

Vỗ dĩ Lục Hoài Chuẩn đặt thùng nước ở trên bàn là bởi mặt đất đã quét tước sạch sẽ, sợ thùng nước làm bẩn sàn nhà, vậy nên bèn xách thùng nước đặt lên trên.

Nhưng kiểu gì cũng không nghĩ đến trong đó còn có nửa thùng nước.

Sau đó vì cái thùng nước còn một nửa trực tiếp hắt ra ngoài, tạt vào người Lục Lâm Vãn.

Lục Lâm Vãn dù thế nào cũng không nghĩ đến mình lại oan theo kiểu họa từ trên trời giáng xuống như vậy.

Vốn dĩ quần áo mùa hè mỏng, vậy nên bị hắt lên cả người, sau khi cả người đều là nước, cô run rẩy một lát, người bên trong cũng choáng váng, dù thế nào cũng không nghĩ đến sẽ hắt vào người khác.

Lục Lâm Vãn vẫn đang trong trạng thái đại não chết máy, vậy nên cũng chưa có phản ứng thân thể của mình có vấn đề gì.

Kết quả nam sinh trong lớp ở cửa nhìn thấy hình ảnh này thì bật cười, vì quần áo mùa hè mỏng, sau khi ướt đẫm sẽ dán vào người, rất dễ nhìn thấy nội y bên trong.

Còn có người nói ra những lời đánh giá khe khẽ.

"Ôi trời, ngực nhỏ thật đấy."

"Đúng rồi, chẳng có ngực gì cả. Hơn nữa nội y của cậu ấy còn màu đỏ. Nội y màu nha, màu đỏ thật rõ ràng nha, đây là màu đỏ rực à?"

"Đây là màu đỏ rực đi?"

Lục Lâm Vãn lại không phải một người da mặt dày, nghe thấy các bạn học đánh giá như vậy, cảm thấy xấu hổ, cô phẫn nộ nhìn người trước mặt.

Lục Hoài Chuẩn trợn tròn mắt vài cái, sau đó lập tức nói xin lỗi với cô: "Xin, xin lỗi... cậu ơi, tớ thật sự không cố ý, vừa nãy chỉ là không cẩn thận nên..."

Anh hoang mang rối loạn nói, nói mình không cố ý. Lục Lâm Vãn nhìn rõ ràng người trước mặt, không tin cậu là cố ý mới ngốc đó.

Cô tức giận, trực tiếp vọt đến đẩy cậu một cái, nổi bão: "Lục Hoài Chuẩn, cậu còn biết xấu hổ không hả? Cậu chính là vì trả thù tôi, bản thân cậu là một thằng đàn ông, sao lại nhỏ mọn như vậy hả? Tôi biết tôi nghĩ sai về tên của cậu là tôi không đúng, tôi không có mắt, nhưng trước kia hai chúng ta cũng không phải bạn học, sao tôi biết được tên trước kia của cậu, chủ nhiệm lớp viết qua loa như vậy? Tôi cũng đã xin lỗi cậu, giờ cậu còn ghi hận trong lòng, kiểu gì cũng phải khiến tôi mất mặt như vậy đúng không?"

Lục Hoài Chuẩn bị đẩy một cái, loạng choạng lùi về phía sau, anh cũng không thể hiểu được, chuyện lúc trước anh đã sớm quên mất, anh tính toán chi li như vậy lúc nào?

Anh còn định giải thích rõ ràng kết quả gì đó, Lục Lâm Vãn lại hoàn toàn không nghe, khóc sướt mướt vội vàng chạy đi. Cô không có mặt mũi ở lại phòng học, quần áo ướt đẫm, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm.

[H]CHINH PHỤC ĐỐI THỦ ĐẾN NGHIỆNWhere stories live. Discover now