[Xuyên không]Trời sinh lạnh bạc

Depuis le début
                                    

Bạn bè nói, “Kỳ An, cậu thật ngốc, ly hôn chính là tạo thêm tiện nghi cho cô ả kia. Huống hồ cậu cũng không còn ít tuổi gì nữa, cũng không nên ngây thơ tin vào tình yêu nữa, hãy giữ chặt lấy Trương Sở Du đi. Ít nhất thì cậu mới chính là người vợ danh chính ngôn thuận của anh ta.”

Nhưng, có thể như vậy sao? Chồng của cô, một nửa thời gian là ở bên người khác, một nửa thời gian giành cho cô, như vậy cũng có thể sao?

Thà một lần đau triệt nội tâm, sau đó dù có cô độc mà già đi thì vẫn là duy trì nguyên trạng, còn hơn cứ ngày ngày dày vò, ngày ngày chết lặng như vậy.

Kỳ An cuối cùng cũng quyết định, cô nói, “Sở Du, chúng ta ly hôn đi. Em sẽ nuôi Sở Sở.”

Trương Sở Du nhìn cô, trong mắt đong đầy hoài nghi lẫn khó tin, “Kỳ An, em sao vậy? Anh đã nói rồi, cô ấy đi theo anh cũng sẽ không ảnh hưởng đến em. Anh vẫn giống như trước đây, chăm sóc em và Sở Sở. Ly hôn, em sẽ ra sao?”

Kỳ An chậm rãi cúi đầu, nếu như ngày ngày đêm đêm phải đau đớn, không bằng đau một lần cho xong.

Trương Sở Du thở dài, tỏ vẻ không đành lòng, “Em hãy nghĩ lại đi, anh qua bên kia ở vài ngày. Sau khi anh về chúng ta sẽ bàn lại.”

Đáng tiếc cô không đợi được anh trở về. Một trận động đất đã chôn vùi tất cả. Trương Sở Du nếu có trở về nhìn, chẳng qua cũng chỉ thấy một thị trấn đã thành bình địa, vợ và con anh ta đã vĩnh viễn vùi sâu trong lòng đất.

Nếu cứ như vậy kết thúc thì tốt quá, Kỳ An không ngừng thở dài. Trong trận động đất kinh khủng kia, cô ôm chặt con gái, từ từ chìm vào bóng tối, đến khi tỉnh lại, đã đến một thế giới khác.

Đây là thế giới cô chỉ thấy trong phim cổ trang. Vừa đến thế giới này, đập vào mắt cô là cảnh đao quang kiếm ảnh, một màn gió tanh mưa máu. Cảm thấy lưng đau, hóa ra là một nam nhân đang một tay ôm ngang lưng cô, tay kia quơ đại đao, di chuyển khó khăn.

Tên phóng tới, nam nhân kia dùng đao để chắn, ngăn không được, liền dùng thân thể đón lấy. Nhìn thấy mũi tên phóng tới phía hắn, Kỳ An cảm thấy cho dù nằm mơ cũng thực khiến cho người ta đau lòng, nàng mở miệng định nói, lúc này mới phát hiện thanh âm đã suy yếu gần như không còn phát ra tiếng động gì, “Ngươi, thả ta xuống.”

Nam nhân đó quay đầu lại, vết máu loang lổ trên mặt, miễn cưỡng vẫn có thể nhìn ra đôi mắt trong veo trong đó, “Tiểu Thất, đừng sợ, tiểu ca đưa ngươi ra ngoài.” Bàn tay nắm thật chặt, tiếp tục hướng tới trước.

Ngay lúc Kỳ An nghĩ rằng hắn không thể chống đỡ được nữa thì một đạo kỵ binh tiến tới. Ô y thiết kỵ, khí thế bừng bừng, đầu lĩnh chính là một nam tử khí vũ bất phàm, người ngay lập tức nhảy xuống ngựa, tay đỡ lấy bọn họ, “Tiểu Lục, ngươi thế nào?”

Tuyển tập truyện xuyên không, trọng sinhOù les histoires vivent. Découvrez maintenant